Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326335

Bình chọn: 8.00/10/633 lượt.

ôi một hồi lâu, nước mắt lã chã tuôn rơi, đột nhiên dậm chân

một cái: “Các người, các người đều ức hiếp tôi.” Nói xong xoay người gạt nước

mắt, trong quá trình gạt nước mất còn xô đổ một cái ghế.

Trần Oánh lúng túng nói: “Tôi đi xem cô ấy thế nào.” Bất hạnh làm sao trong quá

trình đuổi theo lại xô đổ một cái ghế nữa.

Tiến ghế đổ khiến mọi người bừng tỉnh, mọi người ngơ ngác nhìn tôi, tôi cũng

ngơ ngác nhìn bọn họ, tóm lại ai nấy đều ngơ ngác, ngây người một hồi lâu, Nhạc

Lai hai mắt sáng quắc phá tan bầu không khí yên lặng: “Nữ xấu xa bỏ xứ tha

hương, nam nữ chính sẽ thành một nhà, mẹ trẻ của tôi ơi, thật là một bộ sử thi

hoành tráng. Kiến trúc sư Tần vừa rồi là tỏ tình với cậu đấy Tống Tống, hôm nay

đến nhà hai người quả là một quyết định đứng đắn, cảnh tượng kinh điển đó đều

bị chúng tôi chứng kiến hết rồi.”

Nhưng tổ trưởng không nghĩ thế: “Loại người nào có thể sau khi thổ lộ một

chuyện có ý nghĩa đến thế lập tức bình tĩnh đi nấu sủi cảo chứ, chẳng lẽ không

phải khiến cô gái hiểu lầm rằng cô ấy không hơn một cái sủi cảo sao?”

Tôi phụ họa: “Đúng là khiến đối tượng được thổ lộ cảm thấy thật u mê.”

Tần Mạc cầm cái môi đứng ở cửa phòng bếp thản nhiên nói: “Tống Tống, em lại

đây.”

Tôi mù mờ đi tới, bị anh ta kéo thẳng vào phòng bếp, ngay sau đó là một nụ hôn

kiểu Pháp tiêu chuẩn, sau nụ hôn, tôi không thể tin nổi giơ tay che miệng, anh

ta cầm môi đảo sủi cảo trong nồi: “Tôi ở trong phòng bếp nghe em nói tôi không

làm gì nên khiến em thấy u mê.”

Tôi nhẫn nhịn nửa ngày, phun ra mấy chữ: “Tai anh thính thật.”

Anh ta cười nói: “Quá khen quá khen.”

Ăn uống no say, tiễn bước mọi người, chúng tôi vẫn không nhìn thấy Tương Điềm

và Trần Oánh quay lại.

Dọn dẹp phòng bếp xong, tôi và Tần Mạc ngồi ở ban công ngắm sao. Ở thành phố C,

muốn ngắm sao đúng là một chuyện rất khó khăn, cho nên chúng tôi sáng tạo ra

một bầu không khí tựa như ngắm sao. Mang cái đèn ra ban công, anh ta ngồi dưới

ánh đèn đọc tiểu thuyết trinh thám, ánh mắt tôi đảo qua anh ta rồi dừng lại trong

bóng đêm mịt mờ. Tôi tự hỏi thật lâu, rốt cục mở miệng: “Anh thật lòng sao?”

Anh ta không hề ngẩng đầu: “Uh, thật lòng.”

Tôi không nói gì nhìn anh ta: “Anh có biết tôi nói về thật lòng cái gì không?”

Anh ta đóng quyển truyện lại, cầm tay tôi nói: “Từ trước tới giờ tất cả tôi đối

với em đều là thật lòng.” Dừng một chút lại nói: “Vì lý do gì mà em thiếu cảm

giác an toàn đến vậy, tôi khiến em thấy không đáng tin? Tống Tống, nếu ngày mai

em muốn kết hôn, tôi lập tức đặt vé máy bay, đưa em đến Mỹ ngay ngày mai.”

Tôi rụt người lại, cười gượng nói: “Không cần không cần, chủ yếu là do thói

quen nên không có cảm giác an toàn, nhất thời không sửa được, huống hồ chúng ta

cũng phát triển quá nhanh đi, không phải mấy ngày trước anh mới nói chậm rãi

thích ứng sao, không thể nhanh như vậy đã bàn chuyện cưới xin được.”

Anh ta mân mê ngón tay của tôi, mỉm cười: “Nếu chỉ có hôn nhân mới cho em cảm

giác an toàn, tôi cho rằng chúng ta có thể điều chỉnh tiến trình yêu đương một

chút.”

Tôi nói: “Mấu chốt là……”

Anh ta nói: “Mấu chốt là gì?”

Tôi suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy tư duy của mình như bị gãy, không nghĩ ra từ để

diễn đạt. Tôi nói: “Chờ tôi yêu anh đã rồi nói, có lẽ đến khi tôi yêu anh thì

anh lại không còn tình cảm với tôi nữa.”

Anh ta nhíu mày nói: “Chuyện đó không thể xảy ra.”

Tôi nói: “Cái gì?”

Anh ta kéo tôi, có vẻ là muốn đặt tôi ngồi lên đùi anh ta, kết quả không cẩn

thận đạp phải vỏ chuối, ngã vào lòng anh ta bằng một tư thế có độ khó rất cao,

anh ta thét lớn một tiếng, nhân thể ôm eo tôi, nằm cạnh tôi nói thầm vào tai:

“Nếu có một ngày tôi phản bội em, làm tổn thương em, tôi sẽ trao hết tài sản

của mình cho em.”

Tôi nói: “A?”

Anh ta nói: “Thế nên, yên tâm yêu tôi đi Tống Tống.”

Tôi câm nín suốt nửa ngày, trong lúc nhất thời lòng đầy cảm xúc, cảm xúc lớn

nhất là, sự thật thật như một giấc mộng. Câu tỏ tình xúc động nhất thế giới nói

chớ có lôi tiền bạc vào lời tỏ tình, huống chi là tiền bạc của Tần Mạc, tôi cảm

thấy bản thân cảm động sâu sắc rồi.

Bầu không khí phù hợp, rốt cục cũng có sự lãng mạn của một buổi ngắm sao, tôi

cảm thấy hai chúng tôi đều đang rung động, đúng lúc này, tiếng Nhan Lãng vang

lên từ trong phòng: “Cha nuôi, cha giảng hộ con bài toán này.” Tần Mạc cứng đờ

một lát, tôi đẩy anh ta, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi: “Em nói có nên cho nó đi

học thêm ca chiều tối không?”

Tôi nói: “……”

Sau khi Tần Mạc vào nhà tôi gọi điện cho Chu Việt Việt, đại ý là báo cho cô ấy

tôi đã dẹp hết khúc mắc trong lòng, chuẩn bị yêu đương lại.

Chu Việt Việt nói: “Cậu thật sự yêu Tần Mạc rồi sao?”

Tôi nghĩ ngợi: “Tạm thời là thế, mình cảm thấy mình thích anh ta.”

Cô ấy dừng trong chốc lát, nói: “Cậu không được nói việc đó với anh ta sớm.”

Tôi nói: “A? Tại sao.”

Cô ấy nói với giọng ngậm ngùi: “Cho dù anh ta có là thần tượng của mình, mình

cũng phải nói, càng là người đàn ông thành công thuận lợi trong sự nghiệp, lại

càng hy vọng có một chuyện tình trắc trở gian nan, cậu không làm cho anh ta

trắc trở gian n


Polaroid