
ủa cô ấy, nhưng từ khi cô ấy mang hai vạn đồng yêu cầu
tôi rời khỏi thành phố C, ý nghĩ của tôi đối với cô ta không thể như cũ nữa
rồi. Đương nhiên, nếu khi đó cô ta mang theo hai ngàn vạn đồng đến yêu cầu tôi
rời đi, thì kết quả lại khác.
Tần Mạc tới gần tôi: “Quen?”
Tôi nói: “Ừm, cũng tính là quen.” Nghĩ một chút, cảm
thấy không nên lừa gạt anh ta, lại bổ sung: “Kỳ thật là mối tình đầu của tôi và
bạn gái. Cô gái kia lần trước anh đã gặp qua.”
Tần Mạc xoay người nắm lấy tay Nhan Lãng, tôi không
thấy rõ vẻ mặt của anh ta, nhưng Nhan Lãng không được tự nhiên muốn trốn tránh.
Tần Mạc tới gần nói vào tai nó gì đó, mắt Nhan Lãng đột nhiên sáng lên, không
những không tránh né, còn chủ động nắm chắt lấy tay Tần Mạc, tôi thấy thế kinh
ngạc, lưng cũng nổi cả da gà.
Tần Mạc lấy từ túi áo choàng ra hai que kẹo, vị chanh
đưa cho Nhan Lãng, vị dâu tây đưa cho tôi. Tôi nhận lấy xé bọc, anh ta nói: “Đi
qua chào họ một tiếng không?”
Tôi ngậm kẹo lắc lắc đầu, anh ta vỗ vỗ bả vai tôi:
“Vậy thì vào thôi.”
Khi lướt qua Lâm Kiều, tôi theo bản năng nhìn anh ta
một cái, biểu tình anh ta trầm mặc, ánh mắt lãnh đạm, giống một pho tượng. Mà
tôi, đột nhiên nhớ tới năm đó, anh ta ở cửa rạp chiếu phim nắm lấy tay tôi nhìn
Tô Kỳ cùng với cậu em theo đuổi cô ấy, cũng là biểu tình thế này. Hình như anh
ta nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng: “Nhan Tống.” Lại giống như là bị gió thổi tan,
đầy ảo giác. Tôi nghĩ mặc kệ có phải ảo giác hay không, cho dù tôi vì vậy mà
dừng bước lại thì có thể nói với anh ta điều gì? Nói thời tiết hôm nay thật
tốt, hiếm khi có thể ngắm sao trên trời? Hoặc là váy của bạn gái anh thật là
đẹp, mua ở đâu vậy? Hai người nhìn rất đẹp đôi? Mà trên thực tế, hai người gặp
lại nhau chỉ còn có thể nói chuyện thời tiết hay khen tặng lẫn nhau mà thôi,
nếu còn muốn nói thêm thì đã đi quá giới hạn xã giao bình thường rồi.
Đứa bé vừa rồi thiếu chút nữa đâm vào tôi đã chạy tới
chỗ Lâm Kiều: “Ngây ra làm gì nữa, mau cùng chị dâu vào thôi.”
Hàn Mai Mai kéo tay Lâm Kiều đi vào.
Lúc này, trong đại sảnh đang bật ca khúc: “Mi tâm giãn
ra, qua một hồi nhân tình thế thái, ai lại không đem chuyện buồn vui xem là
chuyện thường tình, biển chẳng thể mấy ngày mà vượt được, ân ân oán oán khó
tính toan, ngày hôm qua không dễ lãng quên.” Tôi vừa nghĩ bài hát này thật là
hợp với tình hình quá đi vừa chạy nhanh hai bước đuổi kịp Tần Mạc.
Nửa giờ sau, tôi ngẫm ra nhân sinh cuộc đời, hơn nữa,
còn cho rằng nó quả là một chân lý. Đó là, con người thật sự rất thất thường,
so với dự báo thời tiết của đài truyền hình trung ương còn thất thường hơn.
Chân lý này được nghiệm ra lúc Tần Mạc đưa Nhan Lãng
đi WC, dưới ngọn đèn u ám trong phòng, trên màn hình là MV “Hair like snow” của
Châu Kiệt Luân bị tắt nhạc, ngôi sao nổi tiếng Trịnh Minh Minh vỗ bả vai tôi
chào hỏi.
Tần Mạc nói muốn Nhan Lãng gặp người nhà, tại sao lại
là Trịnh Minh Minh trong scandal của anh ta, hoặc nói lại là Trịnh Minh Minh
tại sao lại có thể cùng “người nhà” của mình tạo thành scadal ầm ĩ thế được?
Xem ra Chu Việt Việt nói không sai, muốn làm một ngôi sao tốt, việc cần nhất
phải làm là xóa hết những chuyện trong quá khứ, đem những thứ mình muốn thành
sự thật, muốn bước chân vào giới giải trí, phải sẵn sàng đổi trắng thay đen.
Nhưng cho dù thế nào, đối với Nhan Lãng đây vẫn là một
chuyện rất tốt lành.
Nhan Lãng nhìn thấy Trịnh Minh Minh, đầu tiên là sửng
sốt nửa ngày, sau đó chạy đến hôn người ta một cái. Chờ đến khi Tần Mạc giới
thiệu “Đây là em họ của ba”, nó đã bình tĩnh, không chút ngại ngùng mà cầu hôn
Trịnh Minh Minh.
Nó nói: “Cô với cha nuôi của cháu vẫn thuộc phạm vi
huyết thống ba đời, theo luật hôn nhân gia đình nhất định kiếp này hai người
không thể kết hôn. Nhưng cô đừng sợ hãi, cô và cháu không có quan hệ huyết
thống, vừa rồi cháu hôn cô, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô, cô đợi cháu
mười một năm là có thể lấy cô về rồi.”
Trịnh Minh Minh khóe miệng giật giật không kìm được,
Tần Mạc xoa xoa đầu Nhan Lãng, nghiêm trang khích lệ nó: Làm được lắm. Mà tôi
chịu ảnh hưởng của những tiểu thuyết trọng sinh, rốt cuộc nghiêm túc tự hỏi,
cho dù không phải Nhan Lãng xuyên không đến, thì không biết có phải nó trọng
sinh trở về hồi còn bé không?
Tôi và Trịnh Minh Minh song ca vài bài hát, hát đến
khi “Cầm của tôi thì trả lại, ăn của tôi thì nhổ ra” , cảm tình của mọi người
đã khá thân thiết, hơn nữa phát hiện đối phương có cách nhìn thị phi giống
mình, tất nhiên thân càng thêm thân.
Nhan Lãng vẫn ngồi bên người Trịnh Minh Minh, mà Tần
Mạc một mình chiếm hơn nửa sô pha, ngồi ở một góc gọt lê.
Trịnh Minh Minh không gọi hoa quả gọt sẵn, mà trên bàn
trà chỉ có một cái khay nhỏ đựng vài loại quả theo mùa, mỗi loại chỉ có một
quả.
Tần Mạc gọt lê rất dày, con dao sắc ngọn theo ngón tay
anh ta thẳng tắp cắm sâu vào quả lê, vì dùng quá lực nên vỏ bay tứ tung, tôi
nhìn hết hồn, sợ anh ta tiếp tục lại cắt vào tay mất nên nhanh chóng qua ngăn
cản.
Anh ta đưa quả lê đau khổ vì chịu chà đạp mà chỉ còn
nhỏ bằng một nửa cho t