
i anh ta cũng không ảnh hưởng gì.
Ban ngày ra ngoài tìm, buổi tối lên mạng tìm. Mỗi ngày Tô Tiểu Đường đều tìm như vậy, đến bây giờ đã là ba ngày liên tiếp rồi.
Lạc đường không về được? Bị xe đụng? Bị bọn buôn cún bắt đi? Bị người trong thành phố đánh chết!!! Khả năng nào cũng khiến cho Tô Tiểu Đường lo sợ
không thôi, cô cố gắng tự an ủi bản thân nam thần thông minh như thế cho dù có là cún cũng không vô dụng đến vậy, nhưng mà lo lắng vẫn không vơi đi chút nào...
Lý Nhiên Nhiên lo lắng không yên cứ đến đây xem cô thế nào, ra sức ép cô
phải ăn chút gì đó, tiện thể đút cho chú cún đáng thương mà Tống Minh
Huy mang đến, tuy rằng Tống Minh Huy nhìn rất buồn nôn, nhưng chú cún
béo tròn lông xù mà mà anh ta mang đến thật sự nữ tính chết người, nhưng Tiểu Đường đối với em cún nhỏ lông xù này hoàn toàn không hề để mắt
đến, cho dù nó có đến bên cạnh cọ cọ vào chân cô làm nũng cô cũng không
quan tâm...
Nhìn vẻ mặt như người xuất gia của Tô Tiểu Đường, Lý Nhiên Nhiên ho nhẹ một
tiếng khuyên nhủ: "Tiểu Đường, cậu cứ tiếp tục tìm như vậy chẳng những
không tìm được Thịt Viên, ngay cả bản thân cũng gục ngã, hay là cậu đi
nghỉ ngơi một chút đi được không?"
Tô Tiểu Đường dường như chẳng hề nghe lời cô nói.
Lý Nhiên Nhiên khóe miệng giật giật lẩm bẩm, "Người không biết còn tưởng cậu lạc mất chồng ấy chứ..."
Thời gian càng lâu khả năng tìm được Phương Cảnh Thâm lại càng thấp, ngay cả một người liên lạc cũng không có, Tô Tiểu Đường sắp phát điên đến nơi,
đập bàn đứng dậy, chú cún bên chân sợ đến mức chạy biến mất.
"Cậu lại muốn làm gì?" Lý Nhiên Nhiên đang xé túi quà vặt định ăn, muốn dụ
dỗ Tô Tiểu Đường ăn một chút, kết quả Tô Tiểu Đường không ăn miếng nào,
trái lại cô lại ăn hết mấy túi. Nghiệp chướng mà, cô thật vất vả mới duy trì được vóc dáng, nhà của Tô Tiểu Đường thật sự quá nguy hiểm, không
thể hiểu được sao Tiểu Đường có thể giảm béo ở nơi nguy hiểm thế này.
Tô Tiểu Đường cúi đầu trầm mặc, ánh mắt liếc nhìn chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh, một lúc lâu sau, cuối cùng cầm điện thoại di động lên, ra sức bấm một dãy số.
Lý Nhiên Nhiên tò mò nhìn cô, không biết cô muốn gọi cho ai, lâu như vậy mới quyết định gọi điện.
Điện thoại kết nối rất nhanh, đầu dây bên kia truyền đến giọng của đàn ông, "Tiểu Đường? Tiểu Đường là con thật sao?"
"Ừm..."
"Thật không ngờ con lại chủ động gọi cho bố, bố còn tưởng cả đời này cũng không đợi được..."
Tô Tiểu Đường vội vàng cắt đứt lời nói của ông ta, "Tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp."
Chuyện gì mà có thể khiến một người quật cường như nó chủ động gọi đến tìm
mình? Giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức trở nên nghiêm túc, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Tiểu Đường dừng một chút, "Con cún tôi nuôi đã bị người ta trộm mất..."
Người ở đầu dây bên kia ngây ra, giọng nói lúc này mới bình thường trở lại,
nhưng vẫn còn lo lắng: "Thật sự chỉ vì chuyện này sao?"
"Đúng vậy! Chuyện này đối với tôi rất quan trọng, vô cùng quan trọng, Xin... Đừng hỏi vì sao! Nếu như không tiện..."
"Tiện, đương nhiên là tiện, đứa ngốc này, chuyện của con cũng là chuyện của
bố, bố sẽ lập tức gọi điện thoại cho một người bạn, bảo ông ta nhờ người ở bên ấy hỗ trợ tìm kiếm, có ảnh chụp không?"
"Có! Tôi sẽ lập tức gửi cho ông!"
"Được, hòm thư của bố vẫn như trước."
"Cảm ơn..." Tô Tiểu Đường cắn cắn môi, "Thật sự cám ơn ông."
"Không ngờ con lại chủ động liên lạc với bố, nói chuyện với bố, thậm chí còn
nói lời cảm ơn với bố chỉ vì một con chó..." Đầu kia truyền đến một
tiếng thở dài, "Sau này gặp phải chuyện gì cứ tới tìm bố biết không?
Tiểu Đường, bố cũng chỉ có một đứa con gái là con..."
Tô Tiểu Đường trầm mặc.
"Được rồi, con yên tâm, bố sẽ sử dụng hết tất cả mối quan hệ để tìm giúp con."
"Cảm ơn, tôi biết chỉ có một con cún thôi không cần làm mọi chuyện trở nên phức tạp đến vậy, tôi..."
"Đừng nói gì cả, đừng nói con chỉ lạc mất một con chó, cho dù chỉ làm mất một tờ giấy bố cũng tìm lại cho con, chỉ cần là chuyện của con gái, không
có gì gọi là làm mọi chuyện trở nên phức tạp cả."
"Cảm ơn... Tôi cúp máy đây, làm phiền ông rồi."
"Chờ một chút, Tiểu Đường, tết năm nay, con vẫn muốn trải qua một mình sao?
Hay là đến chỗ bố đi? Dì Nhiếp là người tốt, sẽ không thấy ngại đâu!"
"Đến đó hãy nói..."
"Được được, con hãy suy nghĩ kỹ đi, chuyện tìm chó nếu có tin tức gì bố sẽ gọi cho con."
Tô Tiểu Đường cúp điện thoại, cả người rã rời, mệt mỏi nằm sấp trên bàn.
"Cậu gọi điện thoại cho ai vậy?" Lý Nhiên Nhiên bước đến, đưa một thanh chocolate đến miệng cô.
Tô Tiểu Đường không muốn ăn, thuận miệng trả lời, "Một người bạn."
Lý Nhiên Nhiên nghĩ không đơn giản như vậy, nhưng lại không tiện hỏi
nhiều, "Buổi tối mình ngủ với cậu nhé? Nhìn bộ dạng của cậu bây giờ mình thật sự rất lo lắng khi để cậu ở nhà một mình, ngất xỉu không ai hay,
dù sao thì đêm nay Tiết Khải cũng tăng ca trong nhà chỉ có một mình
mình."
Tô Tiểu Đường không còn sức lực mở miệng, gật đầu.
Ban ngày, Tô Tiểu Đường lái xe một vòng quanh thành phố tìm, trên đường
liên tục quan sát hy vọng sẽ nhìn thấy bóng dáng quen thu