Snack's 1967
Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323841

Bình chọn: 9.00/10/384 lượt.

ha có chút sợ hãi nhìn ta một cái, vẫn kiên trì

đi tới.

“Ai, tiểu thư lại giận rồi .” Nàng nhẹ giọng nói.

Lúc ta đến cửa phòng liền phát hiện có vài nha hoàn

đang chạy trốn loạn xạ bên trong, về phần vì sao trống? À, bởi vì Oánh Lộ đang

cầm roi muốn đánh các nàng.

Cái roi màu bạc vung lên, giồng như một tia chớp bạc,

đụng đến chỗ nào chỗ đấy liền trở thành một mảnh hỗn độn. Ghế bị đánh ngã trái

ngã phải, chén trà rơi thành mảnh nhỏ đầy trên mặt đất, đồ trang trí trên bàn

bị vỡ không còn lại gì, giống như có bão mới tạc ngang qua đây vậy. Cô gái mặc

váy màu hồng đứng ở chỗ kia, đôi mắt đẹp trợn lên, hai gò má phiếm hồng vì tức

giận giống như bị ánh nắng Gay gắt chiếu vào, thân ảnh thoăn thoắt tư thế oai

hùng hiên ngang......

...... Ách, thực xin lỗi, ta bị nhiễm võ hiệp .

Sự thật tình huống là Oánh Lộ thấy ta cùng Thanh Nha

đứng ở cửa liền vung một roi đánh tới, tức giận tận trời nói:“Hai người các

ngươi đi đâu bây giờ mới trở về!”

Thanh Nha đã sớm chạy trối chết tìm đường tránh roi

của Oánh Lộ, nghe vậy còn mở miệng giải thích:“Tiểu thư, chúng ta đi lấy tổ yến

cho người mà.”

Ta vô cùng buồn bực, cái đồ ngốc này, thật sự là muốn

ăn roi mà.

Quả nhiên Oánh Lộ nghe xong càng thêm tức giận, lạnh

lùng cười nói:“Vậy tổ yến đâu?”

Lúc này Thanh Nha mới ý thức được mình nói sai, ấp a

ấp úng nói:“Tổ yến, tổ yến bị nha hoàn Tam Nhi của biểu tiểu thư mang đi rồi.”

Ta nghĩ không xong rồi. Nàng không phải là muốn ăn

roi, sự thật là nàng muốn chết a.

Sắc mặt Oánh Lộ trầm xuống, không nói gì liền hung

hăng vung roi đánh nàng. Roi kia xược qua người Thanh Nha, tuy rằng không đánh

trúng nhưng lại dọa nàng hết hồn.

Vài người khác thấy Oánh Lộ càng thêm tức giận vì thế

trốn càng nhanh, lâu lâu kêu lên vài tiếng hoảng sợ.

“Ngươi!” Oánh Lộ đem roi chỉ về phía ta:“Ta nói ngươi

chăm sóc Tiểu Hắc mà ngươi bỏ đi đâu? Tiểu Hắc bị bỏ đói kêu to, còn ngươi đang

làm gì, không có ta ở đó ngươi liền bỏ việc đi chơi phải không.”

Nói xong không cho ta thời gian kịp phản ứng liền vung

roi đánh tới. Đầu góc phòng có vài người kêu “A” một tiếng nhắm mắt lại lo sợ

nhân gian xảy ra thảm kịch.

Nhưng trên thực tế ta không nhúc nhích vẫn đứng yên

tại chỗ. Roi đánh vào mặt đất bụi bặm bay lên.

Cái miệng nhỏ nhắn của Oánh Lộ mở ra, lắp bắp

nói:“Ngươi, ngươi tại sao không trốn?”

Ta ra vẻ nghiêng đầu nghi vấn hỏi:“Vì sao lại phải

trốn?”

Oánh Lộ nghe vậy sửng sốt, lại hỏi:“Ngươi không sợ roi

của ta?”

Ta tiếp tục của ta ngây thơ vô tội “Vì sao lại phải

sợ?”

Oánh Lộ trong lúc tức giận vung roi đánh xuống vô tình

làm người xung quanh bị thương. Lúc thấy tất cả đồ vật trong phòng đều đổ bể mà

người thì ít ai bị ăn roi, ta liền đoán ra.

Oánh Lộ xiết chặt roi:“Ngươi, chẳng lẽ ngươi không

nghe mọi người nói tính tình ta không được tốt sao?”

Ta gật gật đầu, dựa vào cửa, ngây thơ vô tội đáp thực

con mẹ nó mệt.“Biết.”

“Vậy sao ngươi không sợ ta?” Hình như nàng cảm thấy ta

thật là kỳ quái .

Ta bình tĩnh nói:“Tiểu thư tức giận, tâm tình không

tốt, nên trút giận.”

Kìm nén cơn tức đối với tâm lý mà nói là độc dược.

Oánh Lộ cười nhạo, trào phúng nói:“Vậy ngươi nói xem,

ta phải làm thế nào mới hết giận?”

Ta nghĩ nghĩ rồi không do dự chút nào nhẹ nhàng đến

bên giường đem cái bình hoa đặt ngay ngắn trên kệ đập xuống đất, như có như

không nói:“Phải làm như vậy.”

Bình hoa vỡ ra thành từng mảnh, bọn nha hoàn hít vào

một hơi kêu ầm lên.

Bình hoa kia nghe nói là do một nhân vật nổi tiếng làm

ra khoảng trăm năm trước. Phía trên có bút tích do chính tay vị đó để lại. Quan

trọng nhất, đó là quà sinh nhật lúc bảy tuổi của Oánh Lộ do tiểu thúc tặng.



Bình sứ họa bức tranh thủy mặc “Phanh” một tiếng rơi

xuống đất, từng mảnh nhỏ văng ra tứ tung.

Ta nhìn mặt đất đầy mảnh vụn mà cảm thán. Cái bình này

lúc bình thường ta chẳng thấy đẹp đẽ gì. Lúc này nó vỡ vụn, ngược lại mang đến

một loại mỹ cảm. Thật là vẻ đẹp không hoàn hảo a.

Bọn nha hoàn bên cạnh đều kinh ngạc đến ngây người,

ngay cả hít thở cũng không dám. Oánh Lộ ở trước mặt thần sắc phức tạp.

Ta thấy rõ ràng, có kinh ngạc, có kinh phẫn, có kinh

hoảng, rồi sau đó, có một tia có thể xem là hả giận. Ta biết, ta lại đoán đúng

rồi.

Oánh Lộ đột nhiên tức giận, hai mắt trợn to, lớn tiếng

nói:“Đều cút hết ra ngoài cho ta!”

Ta có chút kinh ngạc, ôi chao?

Từ trong góc phòng bọn nha hoàn một bên cung kính với

Oánh Lộ, một bên xoay người chạy giống như ma đuổi.

Ta nhún nhún vai, nếu như vậy, ta đây cũng đi ra

ngoài. Không ngờ Oánh Lộ không khách khí vươn tay chỉ:“ Ngươi cái nha đầu hỗn

láo này, đập bể bảo bối của ta còn dám đi?”

Nghe như thế mấy người kia càng lủi nhanh hơn, người

cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

...... Thật sự là chu đáo a.

Cả gian phòng liền trở nên yên tĩnh, Oánh Lộ đứng ở

kia trừng trừng nhìn ta, hơi nước đọng lại trong mắt, chóp mũi hồng hồng.

Ta như trước đứng yên chờ nàng lên tiếng.

Hiển nhiên, nếu nói về định lực, nha đầu kia không

bằng ta.

Oánh Lộ tức giận chỉ đống mảnh sứ vỡ nát nói:“Ngươi

nha đầu hỗn láo