
hật sâu, lông mi dày
ở trên khuôn mặt trắng nõn đỗ bóng, “A Lam, ta mệt chết đi được.”
Ta quen biết hắn đã nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần
đầu tiên ta nhìn thấy hắn tiêu cực như vậy. Ta vươn tay vỗ nhẹ vài cái lên mặt
hắn, mờ mịt hỏi: “Thất ca, huynh làm sao vậy?”
Vũ Văn Tu chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên cười nói:
“Thế nào, bây giờ muội cũng biết quan tâm người khác? Đi ra ngoài một chuyến
học được không ít a.”
Gần như vậy ta mới phát hiện con ngươi hắn có màu xám
tro lạnh lùng, thản nhiên, vô cùng thâm thúy. Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng dùng ngón
trỏ kéo hai bên miệng hắn hướng lên trên thành một độ cong thật lớn, ta nói:
“Thất ca cười vẫn là đẹp nhất.”
Vẻ mặt Vũ Văn Tu trong nháy mắt sững sờ, sau đó con
ngươi màu xám lộ ra một chút lo lắng, tay hắn phủ lên tay của ta, thở dài nói:
“A Lam, có lẽ, muội mới là người hạnh phúc nhất .”
Ta mỉm cười, tại nơi phức tạp hơn nữa khó bề phân biệt
này, cất dấu khôn ngoan giả bộ hồ đồ, đó chính là tuyệt chiêu hạnh phúc của ta.
Lúc Tế Tế trở về, Vũ Văn Tu liền đứng dậy rời đi. Ta
với Tế Tế câu có câu không một lúc rồi dùng bữa, trong đầu vẫn xoay quanh hình
ảnh mệt mỏi sa sút vừa rồi của Vũ Văn Tu, nói thực, ta rất nghi ngờ hắn đang
gặp chuyện. Nghi ngờ của ta cũng không có kéo dài lâu. Ngày hôm sau khi ta rời
giường chuẩn bị đi ra ngoài phơi nắng, chợt nghe mấy cung nữ bên ngoài không
kiêng nể gì đang đàm luận chuyện trò, ta đương nhiên dừng bước, lẳng lặng nghe.
“Muội có nghe nói không, đêm hôm qua Mạt nương nương
trong cung phía tây đã chết!” Cung nữ cao gầy mở miệng trước, giọng điệu trầm
trọng kích động cùng nhiệt huyết.
Cung nữ bên cạnh có chút buồn bã lập tức tiếp lời, “Có
phải là cái nương nương bị điên kia không? Sao đột nhiên lại chết, đã xảy ra
chuyện gì?”
“Ta nói với muội, vài ngày trước đó có tin đồn Mạt
nương nương gặp quỷ, ngày ngày đêm đêm cười cười nói nói. Nói là gặp được hoàng
tử Vân Trạch, người mà năm đó nàng cùng Thần nương nương chăm sóc. Sau đó, đêm
hôm qua nàng cả người mặc một thân áo trắng chết ở trên giường, nghe nói trên
mặt vẫn còn đang nở nụ cười.” Nàng nói xong run run, “Ban ngày nghe kể, nói
thật ta làm rùng mình mấy cái.”
Cung nữ buồn bã có chút nghi hoặc, “Hồng tỷ tỷ, muội
không hiểu, cái gì Thần nương nương hoàn tử Vân Trạch, muội chỉ biết có mình
Mạt nương nương a.”
Cung nữ cao gầy hai tay vỗ vỗ, “Ta quên mất, muội mới
tới nên không biết việc này.”
Cung nữ mập lùn lập tức ham học hỏi tò mò, “Hồng tỷ
tỷ, tỷ nói xem, đây là chuyện gì?”
Cung nữ cao gầy cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng nàng
không thấy ta đang đứng ở đằng sau cây cột. Nàng có chút đè thấp giọng nói nói:
“Ta vào cung cũng đã được ba năm, ta nghe mấy cung nữ trước kia nói, Mạt nương
nương lúc đầu không điên, không những không điên, mà còn là phi tử được hoàng
thượng cực kỳ sủng ái. Mười bốn năm trước, tam hoàng tử Vân Trạch khi đó mới
bốn tuổi đến nơi này làm con tin. Hoàng thượng liền sắp xếp cho hắn ở trong
cũng phía tây. Hơn nữa, ban đầu Mạt nương nương là một cô gái đánh cá người Vân
Trạch, được hoàng thượng nhìn trúng mới tiến vào trong cung. Mọi người trong
cung lúc đó đều biết việc này, nhưng vì hoàng thượng đặc biệt sủng ái Mạt nương
nương nên cũng không ai dám nhắc đến việc này.”
“Lúc ấy Mạt nương nương vừa nhìn thấy hoàng tử Vân
Trạch liền yêu thích, hơn nữa lúc ấy nàng vừa sẩy thai nên đối với hoàng tử Vân
Trạch càng yêu thích không buông tay. Hoàng thượng thấy nàng yêu mến hoàng tử
Vân Trạch như vậy liền đặc cách đem hoàng tử Vân Trạch giao cho nàng cùng Thần
nương nương nuôi nấng. Mạt nương nương cũng là người Vân Trạch nên hoàng tử Vân
Trạch đối với nàng thân thiết hơn nhiều. Cảnh hòa thuận vui vẻ gần gũi như vậy
cũng khó gặp được. Nhưng mà có một ngày chuyện lớn xảy ra.”
Cung nữ buồn bã nuốt nuốt nước miếng,“Nhanh, xảy ra
chuyện gì?”
Cung nữ cao gầy cố ý kéo dài ngữ điệu, “Tây cung cháy,
ngoại trừ Mạt nương nương hôm đó không có trong cung ra, còn lại toàn bộ người
trong cung đều bị chết cháy hết, bao gồm cả hoàng tử Vân Trạch.”
Cung nữ thấp lùn bưng kín ngực mình, “Không, không thể
nào, hoàng tử Vân Trạch đã chết? Vậy không phải là đại loạn sao?!”
Cung nữ cao gầy thở dài,“Không phải là như vậy sao,
muội cho rằng cuộc chiến với Vân Trạch mười mấy năm trước vì sao lại xảy ra.
Sau chuyện đó, Mạt nương nương liền điên điên khùng khùng, gặp ai cũng nói
chuyện của hoàng tử Vân Trạch, nói hắn không chết. Nhưng thi thể thị vệ tìm
được còn có thể là giả sao? Chậc chậc, nghe nói thân thể nho nhỏ kia đều bị
thiêu cháy đến biến dạng.”
“Vậy Mạt nương nương thì sao?” Cung nữ buồn bã hỏi.
Cung nữ cao gầy cười nhạo một tiếng, “Mạng thì vẫn
còn, nhưng bi kịch nhất của phi tử trong cung không phải là chết, mà là thất
sủng. Mạt nương nương điên điên khùng khùng nhiều năm, hoàng thượng sợ là đã
sớm quên có người như vậy tồn tại. Bây giờ nàng chết, coi như được giải thoát.”
Cung nữ buồn bã gật gật đầu,“Cũng đúng, sống điên điên
khùng khùng như vậy, chết còn tốt hơn.”
Ta ở trong bóng tối thu hồi bước chân,