
c
lạnh chợt lóe.
“Thì ra Dục Văn có biểu muội đáng yêu như vậy.” Bạch
Kiếm Phi nói: “Dục Văn còn nhớ đại muội của ta không?”
Vũ Văn Duệ thoáng suy tư, thản nhiên nói:“Là Bạch Sắc
đúng không.”
“Trí nhớ Dục Văn thật tốt.” Bạch Kiếm Phi hơi giảm ý
cười, thở dài nói: “Ta nhớ rõ khi đó Sắc nhi còn mở miệng gọi huynh một tiếng
Dục Văn...... Ai, ngày mai huynh đến cũng vừa hay có thể gặp nàng.”
Vũ Văn Duệ có chút không để ý thương cảm của hắn, chỉ
đáp một tiếng “Ừ”, không có câu sau.
Bạch Vi nép sát vào bên tai ta bất đắc dĩ cười cười,
“Cô nương thứ lỗi, ca ca của ta chính là thẳng tính như vậy.”
Ta nhét qủa mơ vào miệng, “Thẳng tính tốt.” Thẳng tính
mới có khả năng cùng thất thường làm bạn, không phải sao.
Trên đường về khách sạn, Vũ Văn đại gia vẫn như trước
bày ra khuôn mặt lạnh lẽo xinh đẹp. Hắn luôn đi trước ta, chẳng qua lúc ta cách
hắn xa một chút hắn liền lơ đãng bước chậm lại, thẳng cho đến khi chúng ta khôi
phục khoảng cách ban đầu. Ta từng bước dẫm xuống bóng lưng kéo dài của hắn,
phía trước vĩnh viễn luôn có người chờ ta, điểm này dường như đã trở thành điều
đương nhiên.
Trưa hôm sau chúng ta đến Bạch phủ, Bạch Kiếm Phi
nhiệt tình chiêu đãi chúng ta ngồi vào bàn, chỉ là trên đường xảy ra một chút
sai xót nhỏ. Vũ Văn Duệ ngồi bên phải Bạch Kiếm Phi, mà lúc ta định ngồi xuống
bên trái Vũ Văn Duệ thì có người phát hiện ra ghế ngồi bị bẩn. Vì thế ta được
Bạch Kiếm Phi mời đến ngồi bên phải hắn, đối diện với Vũ Văn Duệ. Sau đó không
lâu, Bạch Vi cùng một cô gái chừng mười ba mgười bốn tuổi đi đến. Bạch Vi cười
chào hỏi chúng ta, mà cô gái kia chỉ bình tĩnh nhìn Vũ Văn Duệ, không nói một
câu.
Cô gái kia có làn da trắng nõn, ngũ quan bình thường,
nhưng may mắn có một đôi mắt đen mọng hữu thần, làm cho khuôn mặt tỏa sáng
không ít. Thần sắc thiếu nữ có chút lạnh lùng, sau khi vào cửa cũng không thèm
liếc ai một cái, nàng cứ như vậy nhìn Vũ Văn Duệ, giống như nơi này chỉ có mình
hắn.
Ta mới vừa đoán xem cô gái này là ai thì nghe thấy
Bạch Kiếm Phi kêu lên: “Sắc nhi, muội đến rồi.” Hắn đứng dậy đến trước mặt cô
gái kia nắm tay nàng kéo đến bên người Vũ Văn Duệ rồi ấn nàng ngồi xuống, chỉ
vào Vũ Văn Duệ nói: “Sắc nhi có còn nhớ huynh ấy là ai không?”
Bạch Sắc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khẽ gật đầu.
“Ha ha, Dục Văn, Sắc nhi đối với ân nhân cứu mạng là
huynh ấn tượng khắc sâu a.” Bạch Kiếm Phi như giỡn như thật nói.
Vũ Văn Duệ gợi lên môi mỏng, cười nhẹ, “Bạch đại tiểu
thư, đã lâu không gặp.”
Bạch Sắc vẫn như cũ lẳng lặng nhìn hắn, chuyên chú dị
thường.
Bạch Kiếm Phi thấy thế lại cao hứng, phân phó tỳ nữ
bưng thức ăn lên sau đó về lại vị trí của mình. Mà Bạch Vi đã sớm ngồi xuống
bên người ta, nàng kéo kéo tay áo ta dưới bàn, viết xuống lòng bàn tay ta sáu
chữ, “Gia tỷ không thích nói chuyện”.
Ta nhìn nàng cười cười, trong lòng có chút kinh ngạc.
Bạch Sắc nhìn qua chỉ có mười ba mười bốn tuổi, Bạch Vi ít nhất cũng mười lăm
mgười sáu tuổi, nhưng Bạch Vi là muội muội Bạch Sắc......
Ta rót cho chính mình một ly nước trà, phi lễ chớ
nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nghĩ, nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Bạch Kiếm Phi theo ký ức trôi về chuyện năm đó cùng Vũ
Văn Duệ ở chung vài ngày, Vũ Văn Duệ lâu lâu phụ họa vài câu, sau đó Bạch Kiếm
Phi sẽ đem đề tài hướng lên người Bạch Sắc. Đơn giản là “Sắc nhi còn nhớ rõ
huynh ......” “Sắc nhi lúc ấy đối với Dục Văn......” Đợi chút, đối với chuyện
này Vũ Văn Duệ vẫn như trước cười nhạt bất động thanh sắc, mà ánh mắt Bạch Sắc
nhìn Vũ Văn Duệ có hơn vài phần sắc màu ấm áp.
Bạch Kiếm Phi này tâm tư thật sự là không che dấu chút
nào.
Ta vừa đánh giá bọn họ vừa gắp một con tôm to bỏ vào
miệng, nhai lấy nhai để đem thịt tôm cùng vỏ nuốt xuống. Vừa định nhai tiếp con
tôm thật đẹp kia thì thình lình chống lại tầm mắt lạnh lùng của Vũ Văn Duệ. Ta
sợ tới mức răng run lên một cái liền cắn phải đầu lưỡi.
Rưng rưng ăn đau cúi đầu, biểu ca, ta không phải cố ý
không bóc vỏ, không phải là vì bóc vỏ rất phiền toái hay sao. Ta nghĩ, thời
gian dành để bóc vỏ tính ra còn có thể ăn nhiều thêm mấy con tôm......
Bị hắn trừng như vậy, ta không dám ăn tôm nữa, vừa cầm
đũa lên chọc chọc đĩa rau thì lại thấy Vũ Văn Duệ nói gì đó với tỳ nữ phía sau,
sau đó tỳ nữ kia liền nhận lấy cái khay nhỏ Vũ Văn Duệ đưa qua rồi đi tới bên
người ta. Khay nhỏ đặt xuống ta mới thấy đó là một mâm tôm đã bóc vỏ, thịt tôm
sạch sẽ a. Ta không chút khách khí gắp một con tôm to bỏ vào miệng, tùy ý để vị
ngon của tôm tràn ngập khoang miệng.
Lúc này, nụ cười của Bạch Kiếm Phi lập tức cứng ngắc,
sắc mặt Bạch Sắc phút chốc biến lãnh nhưng Vũ Văn Duệ vẫn bất động thanh sắc,
giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên: “Tay biểu muội ta hơi yếu.”
Ta ăn thịt tôm bình tĩnh quyết định bỏ qua những lời
này, tay yếu là cái tội sao? Đương nhiên không phải.
Biểu tình của Bạch Kiếm Phi rất nhanh liền điều chỉnh
lại bình thường, chỉ là vẫn có thể cảm giác được hắn không còn cổ hưng phấn như
vừa rồi. Mà Bạch Sắc vẫn im lặng lạnh lùng không nói lời nào, giống như người