
là của ta! Tiểu thúc của ta, ca ca của ta, phụ
thân của ta, nhà của ta! Nàng ta dựa vào cái gì mà muốn tranh với ta!”
Ta mặc kệ nàng phát tiết giống như một đứa trẻ ngây
thơ, thờ ơ.
Oánh Lộ đột nhiên dừng lại động tác, hai mắt đỏ hồng
uất ức hỏi ta,“A Lam, vì sao bọn họ không thương ta?”
Ta không biết mình có thể trả vấn đề thâm thúy như thế
này hay không. Cho nên ta chỉ đi lên phía trước nhìn chằm chằm nàng.
Con ngươi của nàng dần dần tối lại, vươn tay ôm ta,
giống như lần trước.
Áo trên cổ bị nước mắt làm ướt nhẹp, ta cảm thấy mình
có chút khó thở ---- loại cảm giác này thật lâu chưa từng có .
Ta ôm lấy Oánh Lộ, từng chút từng chút nhấm nháp ưu
thương cùng khổ sở của nàng.
Oánh Lộ, ngươi nói bọn họ không thương ngươi, nhưng
ngươi biết không, thương yêu của người khác đều như hoa trong gương, trăng
trong nước, không thể đòi hỏi quá đáng, có được chưa chắc đã an toàn.
Trên thế giới này, người có thể yêu ngươi, chỉ có mình
ngươi.
Nhìn tổng thể sự việc, Oánh Lộ quả thật làm sai. Hành
vi của nàng tùy hứng vô lễ, thái độ kiêu ngạo không biết hối cải, nhưng ta
không trách cứ nàng.
Trên đời người tỉnh táo hiểu chuyện nhiều lắm, ta
thích cái thái độ cực đoan chân thật hiếm thấy này.
Ta là người cực kỳ bênh vực người thân. Ta nghĩ, ta đã
xem Oánh Lộ là người thân của mình rồi.
Ngày trôi qua, ta là nha hoàn được sủng ái nhất trong
Oánh viện, rất có địa vị.
Có ai đó từng nói, chỗ nào có người chỗ đó có giang hồ
(Có thể hiểu là sông với hồ). Không thể nghi ngờ người không biết bơi như ta
đây đang ở trong giang hồ này nghịch nước tung tóe. Ngươi hỏi vì sao? Ta có
chút ưu sầu, đã nói từ trước ta không muốn gặp Tam Nhi, nhưng khi đến chỗ Phúc
thẩm lấy xấp vải mới lại đụng trúng nàng, đúng là oan gia ngõ hẹp .
Ai, người nào trong giang hồ mà không có dao, chỉ là
con dao đó dấu ở chỗ nào trên người mà thôi.
“A Lam cũng tới lấy vải cho tiểu thư à?” Tam Nhi
thanh thúy mở miệng.
Ta đáp, “Ừ.”
Tam Nhi nhìn nhìn tấm vải trong tay ta, cười nói:“Thì
ra tiểu thư Oánh Lộ thích xấp vải này. Xấp vải này quả thật rất đẹp, tiểu thư
nhà ta vốn cũng thích, nhưng lại cảm thấy không hợp với khí chất của nàng, nên
để lại.”
Ta nhìn vải trong tay nàng, chân thành nói:“Vải trong
tay ngươi rất đẹp.”
Tam Nhi lơ đễnh nói:“Màu sắc này mới xứng với tiểu thư
nhà ta.”
Ta bổ sung:“Ở quê ta lúc chết người ta hay mặc cái
này.”
Biểu tình lơ đễnh của Tam Nhi lập tức biến mất, nàng
giật giật khóe miệng nói:“Đây là vải tuyết phưởng tốt nhất.”
Ta hiểu rõ gật gật đầu, lại nói:“Ừ, lúc chết người ta
sẽ mặc cái này.”
Tam Nhi tiểu cô nương mặt mày xanh ngắt, một lúc sau
nhỏ giọng nói:“Thật sự là cái ngốc tử.”
Đột nhiên mắt nàng sáng lên, môi ngọt ngào tươi cười
nhìn phía sau. Vì thế không ngoài dự đoán ta thấy một nam tử tuấn mỹ ở phía
trước đang đi lại đây.
“Tam Nhi.” Thiếu gia nheo ánh mắt xinh đẹp kêu
lên.
Sau đó Tam Nhi nhấc chân chạy lên phía trước,“Thiếu
gia.”
Ta thật muốn che mặt, mẹ khiếp, hai người các ngươi
nghĩ mình đang đóng phim tình cảm sao.
Lúc ta vươn chân ngáng người trong lòng không có một
chút cảm giác tội lỗi nào. Thẳng thắn mà nói trước đây ta không phải người tốt,
cho tới bây giờ cũng không.
Không ai chú ý đến mấy động tác nhỏ dưới chân ta.
Ngáng chân người cũng là một nghệ thuật.
Đồng chí Tam Nhi vốn bước chân hoạt bát lanh lợi liền
vấp té. Vải vóc trong tay bị quăng sang một bên, còn nàng đang sững sờ giữ
nguyên động tác. Sau đó liền chớp chớp đôi mắt to ngấn lệ nhìn vẻ mặt đang giật
mình của thiếu gia. Nàng nhịn đau chuẩn bị đứng dậy, mang theo tia uất ức kêu
lên:“Thiếu…. thiếu gia.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiếu gia hiện lên vẻ đau lòng
nhưng đáy mắt vẫn như trước không gợn sóng. Hắn bước đến bên cạnh Tam Nhi đỡ
lấy dáng người tinh tế của nàng đang lung lay sắp ngã, thanh âm ẩn chứa trách
cứ nói: “Sao nàng luôn không cẩn thận như vậy.”
Tam Nhi mếu máo có chút không phục nhưng vẫn nũng nịu
nói,“Còn không phải vì nô tỳ trông thấy thiếu gia nên mới vội vã như vậy sao.”
Thiếu gia bất đắc dĩ cười,“Nàng cái nha đầu lỗ mãng
này.”
Ta giật giật khóe miệng, trời, từ phim tình cảm tiến
hóa thành phim của thím Quỳnh Dao rồi.
Tam Nhi đột nhiên quay đầu nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Thiếu gia đương nhiên cũng quay lại nhìn, mắt phượng
hẹp dài híp lại lộ ra hơi thở nguy hiểm.
“Thiếu gia.” Tam Nhi giật nhẹ ống tay áo hắn, ấp
úng nói:“Là nô tỳ tự vấp ngã......”
Thiếu gia chậm rãi mở miệng, ngữ điệu nhẹ nhàng,“ Hả,
thật không?”
Ta nghĩ a, đồng chí Tam Nhi, ngươi không hại người
ngươi sẽ chết sao.
Ta không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bọn
họ, tay chỉ vào xấp vải dưới đất nói: “A, vải.”
Hai chữ này bị ta nói phẳng lì như sân bay, nghe có
chút kỳ quái không nói nên lời.
Tam Nhi cùng thiếu gia được ta nhắc nhở cuối cùng cũng
nhớ lại đồ vật vô tội kia. Chỉ thấy xấp vải mềm tốt nhất đã bị ném xuống đất,
bề mặt trắng như tuyết bị nhiễm mấy vết bùn loang lổ. Mà bên cạnh xấp vải vừa
vặn có khối đá không lớn không nhỏ.
Ta còn nói thêm:“Vải bẩn.”
Tam Nhi