
các vị trưởng bối nhúng tay vào, dù sao anh cũng
không muốn bắt cô phải miễn cưỡng làm một việc gì. Đó chính là lý do vì
sao anh chậm chạp chưa nói với cô về chuyện mình sẽ rời Đài loan.
Anh biết chuyện này dù sao cũng sẽ phải nói ra, chỉ là anh mong muốn mình có được cô thêm một ít ngày nữa thôi.
“Hôm qua cha con nói muốn con dẫn Thi Mạn đến để nói chuyện. Ông ấy
còn nói cha của Thi Mạn đã hỏi con bé về chuyện đính hôn, nó cũng không
có phản đối gì, có thể thấy là nó thật sự thích con. Chẳng lẽ con muốn
bỏ rơi con bé rồi rời Đài Loan sao?”
Người con gái ấy đáp ứng chuyện đính hôn? Cô ấy chưa từng nói với
anh, đã đáp ứng thật rồi sao? Như vậy cô có nguyện ý cùng anh sang Mỹ
hay không?
Sau đó anh cùng mẹ nói chuyện của Đạt Bình, vẫn là những chuyện cũ, không có gì mới.
Hạ Nhĩ Bình cảm thấy đêm nay Lí Thi Mạn có chút thờ ơ, nói rất ít,
không giống với bình thường. Thực ra không chỉ đêm nay mà mấy ngày nay
cô ấy đều kỳ lạ như vậy.
Còn nữa, cô lại trở nên đặc biệt yêu dính lấy anh, ăn cơm cũng dựa
vào anh, còn như lúc này, anh vừa mới tắm xong, ngồi ở trên giường, cô
liền lập tức dính lại bên anh. Tuy rằng anh thật sự thích cô cứ như con
mèo nhỏ bám lấy anh như vậy, anh đi đâu cô đi đấy, nhưng lại vẫn cảm
thấy không thích hợp.
Hơn nữa, cô còn luôn mang một bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi.
Anh vuốt ve cô. “Em làm sao vậy? Có phải là có chuyện muốn nói với anh không?”
“Em……” Cô muốn hỏi, vì sao đêm đó anh lại muốn nói nên làm gì với cô
bây giờ? Anh không thật lòng yêu cô sao? Vì sao giọng anh lại có chút
bất đắc dĩ như vậy?
Nhưng cô không dám hỏi, sợ rằng sẽ phải thấy anh gật đầu, thì lúc ấy mình sẽ khó mà chịu đựng được.
Ngẫm lại trước kia lúc còn chưa sống chung, vì sao cô lại ghét việc
bị anh trêu đùa đến thế? Thì ra ngay từ lúc ấy cô đã rất để ý đến anh,
cho nên không thích bị anh đùa bỡn.
Mấy ngày nay cô vẫn cứ nghĩ đến cái chuyện quyết định chọn lựa kia,
cho dù anh không đủ yêu cô, thì ít nhất là muốn chọn cô cũng được. Bởi
vậy cô luôn dính lấy anh, để anh tuỳ lúc đều có thể nhìn thấy mình, thì
như vậy anh có thể sẽ nhìn nhận cô.
Ngẫm lại trong lúc bọn họ yêu nhau, tuy rằng mọi chuyện phát triển tự nhiên, nhưng giống như mọi người nói, chẳng lẽ anh lại có thể yêu cô từ trước sao?
“Muốn hỏi thì hỏi đi.”
“Không có gì đâu.”
“Có phải là em lại có linh cảm gì mới không?” Anh biết cô là nhà
thiết kế nội y tình thú, tuy rằng cảm thấy không thể tưởng được, lại có
chút buồn cười, bởi chuyện ý nghe có vẻ chẳng thể nào liên quan được đến cô, nhưng anh không hề phản đối, anh thích xem cô làm những chuyện cô
muốn làm.
“Không có.” Lần trước đã sửa chữa tốt lắm rồi.
“Có vấn đề gì thì có thể nói với anh, có lẽ anh có thể cho em một vài ý kiến.”
“Anh còn dám nói nữa. Chiếc áo hàng mẫu lần trước kia, em còn chưa
kịp sửa cho tốt, đã bị anh làm hỏng rồi.” Chiếc áo nội y màu phấn hồng
ấy, đêm đó đã bị cái tên đang ngồi bên cạnh cô đây xé rách mất. Không,
chính xác mà nói thì là bị tên này cắn hỏng, thật là dã man (H: đúng,
quá là dã man đó, làm ta tưởng tượng linh tinh).
Nhưng nhớ đến cái bộ dạng cắn cắn lúc ấy của anh, cô lại bật cười.
Hạ Nhĩ Bình nâng mặt của cô lên hỏi: “Em đang cười cái gì?”
“Em đang nghĩ đến bộ dạng cắn nội y của anh, thật quá buồn cười, đúng là chả khác gì dã thú cả.” Lí Thi Mạn cười mới chỉ có vài giây, đã lập
tức vì động tác của anh mặt đỏ tim đập.
Anh kéo tay cô lại, thừa nhận. “Đúng đó, anh là dã thú. Hiện giờ anh
lại đói bụng rồi, em bảo nên làm gì bây giờ?” Anh kéo ngón tay tinh tế
của cô lên, con ngươi đen láy ngưng đọng nhìn cô, rồi khẽ cắn lên đầu
ngón tay ấy.
Chưa kể đến việc hình ảnh một người con trai cắn cắn ngón tay của cô
gợi lên bao nhiêu tình sắc ái muội, đã đủ làm cho tim cô đập nhanh hơn
rồi, cô lại còn cảm thấy nhiệt độ của anh từ đầu ngón tay mình truyền
đến khắp người, càng khiến cho cảm xúc thêm mãnh liệt, chỉ đơn giản là
làm bừng lên khát vọng nào đó trong cơ thể, khiến hô hấp của cô đột
nhiên rối loạn.
Cái người này rõ ràng là cố ý. Tên này nhìn vào mắt cô, ánh mắt tà ác lại khiêu khích hơn nữa.
“Đừng có tưởng rằng chỉ có anh biết cắn ngón tay, em cũng cắn được.”
Cô không chịu nhận thua, kéo bàn tay to lớn của Hạ Nhĩ Bình qua, học
theo anh, cũng cắn lấy ngón tay, định hung hăng cắn cho thật đau, nhưng
lại luyến tiếc.
Lúc nãy anh cắn ngón tay cô là hình ảnh hướng dẫn, cô cứ như thế làm
theo, cũng cắn ngón tay anh, nhưng tuyệt đối chỉ ở mức hạn chế. Gương
mặt nhỏ nhỏ, cái miệng cũng nhỏ xinh, cắn cắn ngón tay anh, nhìn thật
khêu gợi. Ngay lúc cô lộ ra chiếc lưỡi nho nhỏ hồng hồng, lại đổi ý dùng nó liếm lên tay anh, khiến cho anh nhiệt huyết sôi trào.
Cả thân hình cao lớn của anh hoàn toàn căng thẳng, đem cô ngã xuống
giường. Đáy mắt anh không còn lấy một tia bình tĩnh, chỉ còn dục hoả
phừng phừng. “Em sao lại biết làm như thế chứ?”
Cảm thấy anh đang cố gồng mình giữ người cho thẳng, Lí Thi Mạn chợt e lệ, hơn nữa không biết vì sao còn có chút sợ sệt rất kỳ lạ.
“Anh cũng đã học ở Mỹ rồi, thì chắc là biết xem mấ