
n mắt chạm vào nhau, Chung Lăng
hắng giọng với vẻ mất tự nhiên, tim hơi thắt lại. Cô hít một hơi thật
sâu rồi hỏi: “Sáu năm trước tại Anh, người đã cứu tôi là sếp đúng
không?”
Hướng Huy cười ôn hòa: “Sao có chuyện đó được, ở Anh tôi đâu có gặp cô”.
“Thế sếp giải thích thế nào về sợi dây đeo điện thoại của sếp?” Giọng Chung Lăng đột nhiên nghiêm lại: “Đừng nói những câu như chỉ là sự
trùng hợp ngẫu nhiên, tôi sẽ không tin đâu”.
Nụ cười của Hướng Huy vô cùng ấm áp: “Sợi dây đeo điện thoại này rất
đỗi bình thường, hơn nữa cô nghĩ tôi là loại người làm việc tốt mà không để lại tên ư?”
“Vì bạn không hẳn là không thể làm chuyện đó.”
Hướng Huy im lặng một lát, đột nhiên cười nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì”.
Đột nhiên Chung Lăng chuyển sang chủ đề khác: “Anh có quen Đường Tranh không?”
“Không quen.” Hướng Huy đáp không hề do dự.
Chung Lăng không hỏi thêm gì nữa, anh ta đã không chịu thừa nhận, tra hỏi thêm nữa cũng chẳng giải quyết được gì.
Thức ăn lần lượt được đưa lên, Chung Lăng ăn mấy miếng rồi đặt đũa xuống. Hướng Huy liền hỏi: “Không hợp khẩu vị à?”
“Không, ăn không thấy ngon.”
Hướng Huy định nói gì đó xong lại thôi.
Chung Lăng lại mỉm cười rất độ lượng, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không
ngang ngạnh tra khảo đâu, sếp nói không quen thì không quen, có sao đâu. Tôi đang lo cho chuyện của Micro, nói thật là tôi không dám chắc sẽ
thuyết phục được vị giám đốc bộ phận mua sắm bên đó”.
“Ba năm trước khi cô còn đang là một trưởng phòng tiêu thụ sản phẩm
bình thường, bộ phận của cô ba quý liên tiếp giành được vị trí đầu bảng
về doanh thu, chắc là cô chưa quên chứ.” Hướng Huy mỉm cười, nhẹ nhàng
nói.
Chung Lăng ngại ngùng cúi đầu: “Sếp cũng biết chuyện này à?”
“Cấp trên cử cô về hỗ trợ với tôi, tôi cũng phải tìm hiểu chứ.” Giọng Hướng Huy âm trầm, nụ cười ấm áp nở trên môi.
“Ồ, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.” Nói xong Chung Lăng
mới phát hiện ra ý thách thức ẩn trong câu nói của mình, nhưng đã trót
nói rồi, không thể rút lại.
Hướng Huy cười hiền lành. “Hồi đầu một thân một mình chui vào công ty AMP nghe nói là còn mấy lần chặn tổng giám đốc ở nhà để xe, chỉ là để
giới thiệu sản phẩm của Hiển Dịch, giờ lại sợ vị giám đốc bộ phận mua
sắm chẳng có tiếng tăm gì ư? Huống chi ta còn có hợp đồng trong tay nữa
mà.”
Chung Lăng không hề tỏ ra đắc ý trước lời khen của Hướng Huy mà rầu
rĩ nói: “Ngày mai nếu sự việc không được giải quyết một cách trọn vẹn
thì e rằng tổng công ty sẽ không cho tôi thời gian ở lại chi nhánh
Thượng Hải”.
Hướng Huy nín thở im lặng một lúc rồi nói: “Tại sao cô lại muốn ở lại Thượng Hải như vậy?”
“Gia đình và bạn bè tôi đều ở Thượng Hải, đây là nơi tôi sinh ra và
lớn lên” Đột nhiên, cô hiểu ra vấn đề, cô đã chạy trốn tám năm, như thế
còn chưa đủ sao, cô vôn thuộc về chốn này, đâu phải chỉ có người già mới có quan niệm lá rụng về cội.
“Tôi nghe nói”, Hướng Huy ngập ngừng giây lát, dường như rất khó mở lời, “Bạn trai cô vẫn đang ở Anh?”.
“Chúng tôi chia tay rồi, vì anh ấy mà tôi đã từng phải từ bỏ rất
nhiều thứ, nhưng anh ấy không thể vì tôi mà nhượng bộ một lần” Nói đến
Đường Tranh, Chung Lăng cảm thấy như trút được gánh nặng, lòng nhẹ hơn
rất nhiều.
Hướng Huy lại im lặng, anh vốn là người có khiếu ăn nói, nhưng đứng trưóc Chung Lăng dường như lại không biết phải nói gì.
Đột nhiên Chung Lăng bật cười: “Kể cả ngày mai đàm phán thất bại cũng không sao, cùng lắm là rời Hiển Dịch, Thượng Hải lớn như vậy, kiểu gì
chẳng có chỗ đứng cho tôi”. Rổi cô tinh nghịch chớp chớp mắt: “Đơn từ
chức tôi cũng viết xong rồi”.
Trong lòng Hướng Huy rối như tơ vò, vô cùng khó nói.
“Nói nhiều như vậy, tôi thấy như trút được gánh nặng.” Chung Lăng
đứng dậy: “Chắc là tôi không có duyên cho lắm, không sống chan hòa được
với đồng nghiệp, họ sẽ không phải đề phòng tôi mọi lúc mọi nơi nữa”. Cô
mỉm cười, “Thôi, tôi về đây, cảm ơn sếp đã khoản đãi”.
“Đợi đã”, Hướng Huy thanh toán với tốc độ nhanh nhất: “Để tôi đưa cô về”.
“Ok, cảm ơn sếp” Chung Lăng nghiêng đầu, ý cười lấp lánh trong đáy mắt.
Đêm nay, Chung Lăng ngủ không ngon, nằm xuống được một lúc thì trằn trọc đến tận khi trời sáng.
Cô lo cho mình một bữa sáng đơn giản, bê chiếc ghế ra ngoài ban công rồi chậm rãi thưởng thức.
Các cụ già tập thể dục buổi sáng người thì lắc hông, người thì vặn
mình, vẫy tay, ai nấy đều hồng hào tràn đầy sức sống, cũng có một số
người chạy bộ quanh khu dân cư, trong đó có một đôi vợ chồng trẻ khiến
người khác phải chú ý.
Chính là vợ chồng Diêu Thiên Thiên và Thẩm Hạo ở nhà đối diện với Chung Lăng.
Chung Lăng đã không dưới một lần nhìn thấy Diêu Thiên Thiên bị Thẩm
Hạo lôi ra khỏi nhà lúc sáng sớm, gọi bằng một cái tên mĩ miều là tắm
trong nắng mai, hít thở bầu không khí trong lành. Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Hạo dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho Thiên Thiên, trong lòng Chung
Lăng luôn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đang hào hứng theo dõi thì một chiếc ô tô từ từ đi vào trong cổng khu chung cư, kiểu xe và biến số trông khá quen, Chung Lăng đột nhiên trợn
tròn mắt. Quả nhiên chỉ mấy phú