Pair of Vintage Old School Fru
Mùa Hạ Chung Tình

Mùa Hạ Chung Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323823

Bình chọn: 9.00/10/382 lượt.

sà ngay vào lòng Chung Lăng, Hạ Dương thì tự giác vác cần câu, ông Chung rắn rỏi đi đầu tiên.

Chung Lăng cố tình đi chậm lại hỏi Hạ Dương: “Chung Khải đâu?”

“Còn đang ngủ.”

Chung Lăng tức lắm, nghiến răng liếc xéo: “Thế tại sao lại gọi tôi

dậy?” Bình thường chưa đến bảy giờ cô đã phải dậy, tưởng cuối tuần được

ngủ bù, không ngờ còn khổ hơn cả đi làm.

Đôi mày rậm của Hạ Dương liền cau tại: “Cô bị ba cô điểm mặt chỉ tên mà”.

” Hả…” Chung Lăng không nói được gì thêm.

Bên ngoài khu biệt thự trong hoa viên Thanh Thúy có một hồ nhân tạo

phong cảnh rất đẹp. Chung Lăng còn nhớ hồi mới chuyển về đây, nước hồ

vừa bẩn vừa hôi, xung quanh chất đầy gạch đá, giờ đây nước hồ trong vắt, mấy năm vừa rồi công tác cải tạo môi trường làm cũng không tệ.

Hạ Dương nhanh nhẹn chọn một địa điểm, dựng cần lên, ông Chung nhàn

nhã tung lưỡi câu ra xa, ngoái đầu lại nói “Ta thi một hiệp nhé?”

Hạ Dương còn chưa đáp lời Lội Lội đã vỗ tay hoan hô: “Hay quá, hay quá”.

Chung Lăng cũng hào hứng nói: “Để con làm trọng tài”.

Trận đấu bắt đầu, thời gian thi đấu là hai tiếng đồng hồ.

Hạ Dương và ông Chung đều là người rất kiên nhẫn mấy lần rõ ràng

Chung Lăng nhìn thấy lưỡi câu đã nhúc nhích, đó là dấu hiệu cho thấy cá

đã đớp mồi, nhưng cả hai đều không vội vàng, đợi đến khi chắc chắn rồi

mới nhấc cần, lên lần nào, được lần ấy.

Sau này được Hạ Dương giải thích, Chung Lăng mới biết trước đó lưỡi

câu động nhẹ là do cá đang thăm dò, nếu lúc này nhấc cần lên thì gần như toi công.

Chung Lăng xem được một lát rồi uể oải ngáp ngắn ngáp dài.

Lội Lội thì vô cùng phấn khích, lúc thì chạy đến ghé sát tai ông

Chung Đức Phúc thì thầm mấy câu, lúc lại hào hứng chạy sang chỗ Hạ Dương chỉ chỉ trỏ trỏ, hai má đỏ hồng miệng cười khúc kha khúc khích.

Rốt cuộc ông Chung là người đã có tuổi, không thể ngồi lâu, ông liền

vẫy Chung Lăng lại: “Ngó hộ ba nhé, ba ra chỗ kia hoạt động gân cốt một

lát”.

Chung Lăng đành phải đồng ý: “Vâng”.

Hạ Dương liền cười cười: “Đừng có để bác Chung mất mặt nhé, lần nào tôi cũng bại trận dưới tay bác ấy đấy”.

“Cứ đợi đấy.” Chung Lăng đâu có dễ dàng chịu thua. Cô thông minh hơn

người, nhìn qua là hiểu vấn đề, ngoài việc hơi thiếu kiên nhẫn, động tác và cách thức không có gì sai.

Chung Lăng phát hiện, Hạ Dương giật cần không mấy lần liền, nhưng rồi anh lại đủng đỉnh cắm thêm mồi vào lưỡi câu và thả xuống hồ. Bất giác

cô cười thầm: “Trình độ của ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi”. Đúng vậy,

số cá trong xô của cô đã vượt Hạ Dương.

Hạ Dương chỉ mỉm cười mà không nói gì. Không hiểu tại sao, anh lại để cá ăn hết mồi rồi mới giật cần, rồi lặp lại động tác ban nãy.

“Anh làm gì vậy?” Chung Lăng tò mò hỏi.

Nụ cười của Hạ Dương lộ rõ vẻ bí hiểm: “Thả dây dài câu cá to”.

Chung Lăng bĩu môi tỏ vẻ không thèm chấp.

Quá đúng không sai, sau đó không lâu, đột nhiên Hạ Dương lại cười: “Cá đớp mồi rồi”. Nhưng giọng thì rất bình thản.

Chung Lăng nhìn theo hướng Hạ Dương đang theo dõi, không biết tên con cá vừa bị câu lên là gì, nhưng chắc cũng phải ba, bốn kilogam, có lẽ

còn nặng hơn tất cả số cá trong xô của cô, cô ngoái đầu lại, gọi nhỏ:

“Lội Lội, thử đếm xem cá của ai nhiều”.

Hồi lâu không có tiếng đáp lại.

Cô sửng sốt quay lại, chỗ Lội Lội đứng ban nãy trống không.

Chung Lăng lập tức toát hết mồ hôi hột.

“Lội Lội, Lội Lội”, Chung Lăng thực sự lo lắng. Con bé mới ba tuổi, có thể chạy đi đâu, trừ phi… Cô không dám nghĩ tiếp nữa.

Hạ Dương bình tĩnh hơn cô nhiều: “Đừng cuống, chắc là Lội Lội chạy đi đâu chơi thôi, mình chia hai ngả tìm xem”.

“Liệu có khả năng…” Chung Lăng liếc mặt hồ không một gợn sóng, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Không thể, chúng ta đều ngồi ở đây, có nghe thấy tiếng gì rơi xuống hồ đâu, cô đừng có thần hồn nát thần tính.”

Đúng là sợ quá nên nghĩ quẩn, Chung Lăng cũng đỡ lo phần nào.

“Thôi, tôi đi đường này, cô đi đường kia, có gì liên lạc qua điện

thoại.” Hạ Dương bình tĩnh phân công nhiệm vụ, Chung Lăng vội gật đầu.

Chung Lăng cuống quýt tìm quanh hồ, vừa đi vừa gọi tên Lội Lội, dù

ghét Tưởng Viêm đến đâu, con bé chỉ là đứa trẻ vô tội, huống hồ Lội Lội

lại thông minh, lanh lợi như vậy. Cô thực lòng yêu mến con bé.

Đột nhiên, Chung Lăng dừng chân. Cô nhìn thấy có chiếc mũ nhỏ hình

Hello Kitty đang trôi trên mặt hồ. Cô cảm thấy như có sét đánh ngang

tai, chiếc mũ này là của Lội Lội, trước khi ra khỏi nhà, cô còn đích

thân đội cho con bé.

Cô run rẩy bẩm điện thoại cho Hạ Dương, răng đánh lập cập nói: “Hình như xảy ra chuyện không may rồi”.

“Cô cứ đứng nguyên chỗ đó, tôi sẽ đến ngay.”

Hạ Dương chạy ngay tới, Chung Lăng mặt cắt không còn giọt máu, răng đánh lập cập, chỉ tay xuống hồ, Hạ Dương mặt cũng biến sắc.

“Cô đừng cuống, báo cảnh sát trước.”

Chung Lăng không có kinh nghiệm gì trong những vụ như thế này, đầu óc đã rôì từ lâu, được Hạ Dương nhắc vậy, cô chợt bừng tỉnh. Đến khi gọi

điện thoại báo xong địa chỉ, quay sang thì thấy Hạ Dương đã cởi áo

ngoài, nhanh như cắt nhảy ngay xuống hồ.

“Này, anh cẩn thận đấy.”

“Biết rồi.”

Hạ Dương lặn ngụm ở dưới nước một lát rồi l