
tám hàng năm nghe đoàn văn công nữ tập hát, cùng các bạn nhỏ ở trong sân huấn luyện chơi xà đơn xà kép, đợi lão Hà tan việc rồi cùng ông về nhà…..
Lúc ấy bởi vì ham chơi, mùa hè năm nào cũng bị rách đầu gối, cô đều bị đưa đến phòng y tế bôi thuốc tím trừ độc, những lúc như vậy thường khóc ầm ĩ lên. Bây giờ nghĩ lại, cô cũng cảm thấy loại vết thương đó cũng là một niềm hạnh phúc.
"Tiếu Tiếu?"
Trình miễn chạm tay cô, Hà Tiêu hồi hồn, nhìn anh, cười nhẹ nhàng.
Đi dạo xong hơn nửa viện, bọn họ lại trở về điểm xuất phát. Nơi này có hệ thống các khu nhà, gồm cả đại viện quân khu và khu làm viêc, từ đầu đến cuối theo thứ tự là khu thông tin, từ khu một đến khu năm là khu pháo binh, cuối cùng là khu đại viện. Ngoài ra còn có nhiều phân đội và căn cứ pháo binh, tất cả đều nằm trong thị trấn nhỏ này, còn nơi này là Bộ tổng Tư lệnh lữ đoàn pháo binh.
Hà Tiêu nhìn những khu nhà kia, nói: «Lão Hà từng nói, tân binh mới đến là ở khu thông tin, cũng chính là khu bên trái khu này. Đến thời điểm bộ đội thay quân, cha em nói ra quân, vào cơ quan làm việc, cũng chính là phía sau khu nhà này. Từ đầu đến cuối, duyên phận của cha em với đại viện này cũng chấm dứt."
"Anh nghe cha nói, chú Hà cũng đã ở nơi này vài chục năm."
"14 năm. Có thể nói, bao nhiêu tuổi thanh xuân cha em cũng hiến tặng hết cho bộ đội."
Trình Miễn cầm tay của cô, vuốt ve hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: «Làm lính không người nào không như vậy. Các chiến sĩ cũng hi vọng mấy năm tốt đẹp như thế thôi."
Hà Tiêu hơi giật mình nhìn anh, không biết sao anh lại hiểu được như vậy. Mà Trình Miễn nhìn cô, đột nhiên cười: «Bây giờ suy nghĩ một chút, tốt đẹp như vậy cũng không có mấy năm. Thật may mắn trước kia anh bị vứt bỏ đi, bây giờ anh lại tìm được em trở về rồi."
Nghe thế nào cũng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng lại như đâm vào trái tim Hà Tiêu. Cảm giác cả hốc mắt ướt át, cô vội vàng cúi đầu. Một lúc lâu sao, âm thanh nghẹn ngào lên tiếng: «Liên trưởng Trình, đừng tùy tiện kích động mọi chuyện chứ?"
Nghe ra lời của cô cũng là khẩu thị tâm phi, Trình Miễn cười vui vẻ, nụ cười của anh chói mắt, giống như mặt trời đầu hạ, rực rỡ giữa trưa hè.
Bữa tối hai người ăn cùng với ba tiểu đội trú đóng ở đây.
Đến lúc này, Hà Tiêu mới gặp cấp trên của ba tiểu đội này. Không khác với suy nghĩ của cô, đó là một sĩ quan cấp bốn họ Hoắc. Nhìn bề ngoài đội trưởng Hoắc tầm 34-35 tuổi, thân hình cao lớn uy mãnh, làn da hơi đen, cười một tiếng liền lộ một hàm răng trắng.
Đội trưởng Hoắc gặp Trình Miễn thì hành lễ, ngay lập tức Trình Miễn đứng vững, đáp lễ lại. Khuôn mặt rám nắng của đội trưởng Hoắc ngượng ngùng, có nhiều chiến sĩ ở đây nên anh không nói gì, sau khi ăn cơm xong lúc cùng đi ra ngoài mới nhỏ giọng nói với bọn họ: bọn họ đóng quân ở đây, ít khi gặp sĩ quan cấp cao, bỗng nhiên gặp nên có chút không quen.
Trình Miễn cười cười, không nói gì, ánh mắt nhìn Đội trưởng Hoắc có chút thay đổi.
Trước khi đến đây anh đã nghe ông Trình Kiến Minh nói, cuối năm lữ đoàn tên lửa sẽ bàn giao toàn bộ, toàn bộ sĩ quan của ba tiểu đội này sẽ được điều đến đoàn Kỹ Thuật Truyền Thông ở thành phố kế bên, đây cũng là đơn vị mà Tư lệnh phó Trình đã từng công tác. Mà Đội trưởng Hoắc, từ khi nhập ngũ vẫn đóng quân ở đại viện dành cho lão binh này, cuối năm nay là đến thời gian giải ngũ rồi.
"Là lão Hoắc tự mình yêu cầu."
Gần đến tối thì trời mưa, hai người đi dọc theo một con đường nhỏ làm bằng xi măng đi tới nhà khách.
Nguyên nhân thật ra thì rất đơn giản, đáng lẽ sĩ quan cấp năm trở lên đều cần người phục vụ. Phạm vi ngày càng mở rộng, thì người cần chăm sóc càng nhiều. Lão Hoắc ở đại viện này đã mười mấy năm, lại không có người nâng đỡ, nói một cách dễ nghe, nếu không phải ở đây cần người trông coi, có lẽ anh đã sớm lui. Hơn nữa, đội ngũ sĩ quan theo chân bọn họ bây giờ cũng chẳng còn ai.
"Trong quân đội mấy lão sĩ quan thường nói: bọn họ làm công việc ổn định, chúng ta làm việc tạm thời. Suy nghĩ một chút cũng thấy rất có đạo lý." Trình Miễn nói, " Đối với một cán bộ mà nói điều động công tác là một việc hết sức bình thường, công tác ở một chỗ sau khoảng 3 năm thì sẽ được điều động. Nhưng đối sĩ quan mà nói, không có nguyên nhân đặc biệt, thì từ khi nhập ngũ đến khi giải ngũ, chỉ có thể công tác ở một đơn vị mà thôi."
Hà Tiêu không hiểu : "Đổi đến nơi khác thì phải bắt đầu một lần nữa, so với về nhà, cũng sẽ có khó khăn. Hơn nữa, em thấy anh ta có nhiều tình cảm với đại viện này." Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa, cô nói, "Nếu có thể, em cũng muốn ở lại đây."
"Vậy cũng không được." Ngay lập tức Trình Miễn có phản ứng bật thốt lên, sau đó lại cười: "Nhưng mà anh tin rằng, cho dù như vậy, anh cũng vẫn gặp được em."
Quá tự tin với bản thân mình rồi.
Ánh mắt Hà Tiêu liếc nhìn anh, cũng không lên tiếng đả kích, chỉ nắm chặt bàn tay đang lôi kéo tay mình.
Trở lại nhà khách, Hà Tiêu mới cảm thấy thật sự là mệt, vào phòng vệ sinh kiểm tra máy nước nóng, thấy nước vừa ấm thì chuẩn bị đi tắm.
Lúc này Hà Tiêu mới nhớ tới mình không mang quần áo để tắm rửa, đa