
anh.
Cũng không nói là làm cái gì, điên khùng nói một câu như vậy. Phản ứng đầu tiên của Hà Tiêu là gọi điện thoại lại, cô bấm số rồi nhưng lại ấn tắt đi. Bình thường thì Trình Miễn đều gọi điện thoại, nếu anh gửi tin nhắn chắc chắn là có điều không bình thường, có thâm ý khác, Lần này Hà Tiêu đoán chủ yếu là khả năng thứ hai. (editor : anh hiểu chị qua mà)
Suy nghĩ một chút, Hà Tiêu hỏi anh: đi làm gì?
Trình Miễn: điều thứ nhất của thủ tục giữ bí mật, không nên hỏi nhiều.
Thấy tin nhắn này cô liền cười. Cũng không hỏi thêm, xem rốt cuộc anh định giở trò gì.
Bởi vì chuyện tin nhắn giữ bí mật này khiến Hả Tiêu cả ngày thứ sáu cũng không yên tâm làm việc được. Buổi tối tan việc về đến nhà, cùng cha mẹ ăn cơm xong, cô vừa xem tin tức quân sự cùng lão Hà vừa đợi đến tám giờ. Trong lúc chờ đợi Hà Tiêu phát hiện bản thân có chút mong đợi.
Không giữ được vẻ nóng vội, đồng hồ vừa chỉ tám giờ kém năm, Hà Tiêu đi xuống tầng. Đúng lúc phim truyền hình được phát sóng, mẹ Điền cũng không lo lắng hỏi xem cô đi đâu, chỉ có lão Hà nhìn cô thật sâu một cái.
Cô chạy chậm đến cửa, thấy Trình Miễn đã đến rồi, anh mặc đồ bình thường đứng dưới đèn đường, trong tay giơ lên một cái túi. Thấy cô chạy đến, khóe miệng anh lộ ra nụ cười nhẹ.
"Rốt cuộc là có chuyện gì ? Lại còn phải mang theo thẻ căn cước?"
Mặc dù đã đến cuối tháng năm, nhưng là mấy ngày nay vừa mới mưa, buổi tối vẫn có chút lạnh. Trình Miễn không lên tiếng, đầu tiên là nhìn cô một cái, kéo tay cô nói: " Đi thôi."
"Đi chỗ nào?"
"Trạm xe lửa."
Hà Tiêu bị anh làm cho rốii bời, không hiểu gì : «đến ga xe lửa làm gì cơ?"
Lúc nói chuyện Trình Miễn đã vẫy xe lại, thấy cô cuống lên nhìn mình, anh cười : «Yên tâm, đến trạm xe lửa em sẽ biết, Lên xe đi đã."
Hà Tiêu nửa tin nửa ngờ theo sát anh lên xe, chỉ gần mười phút đã đến phía tây thành phố B. Đây không phải là ngày nghỉ nên cũng không đông người lắm, Trình Miễn xếp hàng quay đầu nói với Hà Tiêu : «Đưa thẻ căn cước cho anh."
Trên đương đi đến đây, nghi ngờ của Hà Tiêu rốt cuộc đã được chứng thực rồi, anh muốn dẫn cô đi một nơi.
"Đi đâu vậy?"
Trình Miễn nắm bả vai cô, để cô nhìn sang màn hình điện tử ở đại sảnh mua vé: «Lần này chúng ta đi xe lúc 9h28, từ thành phố B đi hướng Chu Châu, cắt ngang Lạc Hà, em nói xem muốn đi đâu?"
Trong lòng Hà Tiêu đã có đáp án rồi, nhưng chỉ là cảm thấy quá đột ngột, hỏi hơi khó tin: «Đại viện cũ?"
Trình Miễn nhìn số tàu trên màn ảnh, «Anh nghe thông tin phá bỏ nhiều năm rồi, nghe cha anh nói lần này họ quyết tâm rồi. Tiếu Tiếu, lần này mà không đi có lẽ không thể thấy được nữa rồi."
Nhớ đến nơi đã cách xa nhiều năm, tâm tình Hà tiêu trở nên có chút khẩn trương, chỉ là như vậy có vội vàng quá không?
"Sao anh không nói sớm cho em biết còn chuẩn bị."
Nói sớm cho cô thì làm sao thấy cô vui vẻ đây? Trình Miễn giơ tay sờ mũi cô : «Đồ anh đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đi hai ngày thôi. Anh không có nhiều thời gian, chỉ có thể cho em những thứ này, hi vọng là em không ghét bỏ."
Cô làm sao có thể ghét bỏ đây. Hà Tiêu nhìn ánh mắt của Trình Miên, có cả sự vội vàng và áy náy, nhất thời cô đồng ý : «anh đi mua vé đi»
Thừa dịp Trình Miễn xếp hàng mua vé, Hà Tiêu gọi điện thoại thông đồng với Chử Điềm nói dối cha mẹ. Cúp điện thoại, Hà tiêu lặng lẽ nghĩ : Không thế giấu diếm như vậy mãi được, đợi sau khi trở về cô quyết định sẽ thẳng thắn nói cho cha mẹ chiết chuyện của anh và cô.
Đại viện cũ ở trong một thị trấn nhỏ ở phía bắc Lạc Hà.
Thị trấn này nằm trên đường Tần Hoài, khí hậu nam bắc hòa hợp, trồng nhiều tre trúc, từ xa nhìn lại giống như một rừng trúc rậm rạp sum suê. Thị trấn nhỏ này còn có hai hòn núi, cách đại viện quân khu không xa lắm, đi quan một sường dốc và một con đường, cách khoảng mười bước chân là thấy được đường lên núi rồi. Đại viện cũ hướng ra ngoài con đường, cắt với thị trấn nhỏ tạo thành một ngã tư, thường có xe cộ đi qua, tạo thành mộ trạm trung chuyển nhỏ, xe cộ cũng sẽ dừng ở chỗ này. (editor : đoạn này ta chém đó, chủ yếu nói về phong cảnh ở trấn nhỏ- nhà cũ của anh chị)
Lúc Trình Miễn và Hà Tiêu đến thì trời vẫn còn sớm, không có nhiều người lắm. Cả đêm không ngủ nên có hơi mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy trên đỉnh núi không xa từng khoảng xanh mướt, không khí thoảng mùi hoa mới, trong nháy mắt Hà Tiêu đã tỉnh táo lại.
Trình Miễn đứng ở phía sau, đợi khi cô quay đầu lại mới hỏi: «Em thấy thế nào?"
Hà Tiêu cười nói: «rất tốt, vô cùng tốt."
Đã khá lâu rồi, nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, rốt cuộc cô đã trở về rồi.
Hai người ăn sáng ở trạm trung chuyển, Trĩnh Miễn nói muốn tìm chỗ thay quần áo, Hà Tiêu đứng ở bên ngoài chờ anh, đợi anh đi ra lại phát hiện ra anh đã thay quân phục.
Cô đi lên phía trước, sửa sang lại cổ áo cho anh : «Sao anh không mặc thường phục nưa?"
"Nơi chúng ta đi là đơn vị quân sự, mặc thường phục không thích hợp cho lắm." Trình Miễn cúi đầu nhìn cô, «Đi thôi, anh đã nhờ cha liên lạc qua một chút rồi."
Hà Tiêu hơi băn khoăn: «Sao lại làm phiền bác Trình, nếu không vào được thì đứng ở ngoài xem cũng được rồi mà.