
của anh. Bây giờ chia phòng ngủ, Sẽ khiến nhiều người cảm thấy kỳ quái.
Giọng nói Trình Miễn hạ thấp: "Không có việc gì đâu." Anh dịu dàng nhìn cô, "Định lực của anh cũng không tốt như em nghĩ đâu , dọa đến em thì sao?"
Hà Tiêu mở to hai mắt nhìn anh.
Trình Miễn chau chau mày: "Em không tin à?"
Sau đó tầm mắt rơi vào trước ngực của cô, Hà Tiêu nhất thời tỉnh ngộ, phản ứng đầu tiên là đưa tay đẩy anh ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.
Trình Miễn nhìn cửa chính đóng lại trong nháy mắt, cũng không tức giận, anh hắng giọng làm bộ nghiêm túc nói với người ở bên trong: " Đồng chí Hà Tiêu, mặc dù em nhẫn tâm cự tuyệt anh, nhưng anh muốn tặng cho em năm chữ. Đó chính là —— rồi sẽ có một ngày!"
Hiểu được chính xác toàn bộ câu nói mà Trình Miễn không nói hết ra kia, bên trong truyền ra tiếng quát: "Đi ngay đi, anh là đồ lưu manh!"
Không sờ được thì đấu khẩu trêu đùa cô một chút cũng được chứ nhỉ?
Liên trưởng Trình vô cùng thõa mãn mà rời đi.
Hết chương 24 Sáng sớm ngày thứ hai, ở thị trấn mưa từ nhỏ chuyển thành lớn. Tiểu đội trưởng Hoắc sáng sớm đã chuẩn bị xe xong xuôi, trực tiếp đưa Hà Tiêu và Trình Miễn đi đến trạm xe lửa, miễn cho họ phải dừng ở trạm trung chuyển.
Trước khi đi, Hà Tiêu đứng trước doanh trại quay đầu nhìn lại đại viện cũ một lần, mưa to rơi xuống trên cây cao um tùm vang lên tiếng rào rào bên tai, dưới màn mưa trắng xóa, xa xa Hà Tiêu thấy bảng hiệu bãi tập ở phía cuối giơ lên. Chữ đỏ, nền trắng, được nước mưa rửa sạch càng hiện ra rõ ràng.
Doanh trại pháo binh.
Không biết bao lâu nữa nơi này sẽ toàn toàn thay đổi, Hà Tiêu cảm giác có chút thương cảm, nhưng cũng có chút vui mừng. Ít nhất thì cuối cùng nó vẫn sống trong ký ức của cô, chỉ cần nó đã từng có hính dáng như thế. Như vậy là đủ lắm rồi.
Hành trình bằng xe lửa trôi qua rất nhanh, từ Lạc Hà đến thành phố B dài 400km, trên đường chỉ dừng nghỉ năm lần, khoảng ba bốn giờ chiều đã về đến thành phố B. Trình Miễn chỉ có hai ngày nghỉ, trước giờ cơm tối ngày chủ nhật thì phải về nhà, hơn nữa sư đoàn T và khu nhà của Hà Tiêu hoàn toàn cách biệt ngược hướng. Trình Miễn đưa Hà Tiêu về nhà, rồi vội vàng chạy về quân khu.
Hà Tiêu đưa mắt nhìn anh rời đi, lúc vào cửa chính khu nhà mới nhớ đến cô có chuyện quên chưa nói cho anh biết.
Đợi lần sau vậy, phải chọn thời điểm thật tốt. Trong lòng Hà Tiêu vui vẻ nghĩ.
Về đến nhà thấy trong phòng khách chỉ có mình lão Hà đang ngồi trên ghế salon đọc báo. Hà Tiêu thấy nhưng không thể trách ông. Lão Hà lớn tuổi rồi, không thích xem thời sự, dẫn theo học trò, đi bộ trong tiệm một vòng rồi quay lại nghỉ ngơi.
"Mẹ con đâu?"
Lão Hà liếc cô một cái, đưa tay chỉ gian phòng của cô.
"Ở trong phòng của con?" Hà Tiêu tiện tay mở cửa phòng cô ra, thấy người ở bên trong ngây ngẩn cả người, “Điềm Điềm, cậu… sao cậu lại ở đây?”
Chử Điềm đang ngồi rầu rĩ, thấy Hà Tiêu như thấy cứu tinh, lập tức từ trên ghế nhảy lên. Nhưng chủ yếu là, nhớ tới bà Điền vẫn ngồi trên ghế, cô liền quay người nói với bà: “Dì à, Tiếu Tiếu về rồi, con về trước đây.”
Bà Điền ngồi ở đầu kia cúi đầu đan áo len, không ngẩng đầu chỉ ừ một tiếng. Chử Điềm giống như được đặc xá vội vã chạy ra khỏi cửa. Hà Tiêu ngăn cô lại: “Không phải vội, mình tiễn cậu”
Chử Điềm nhìn bà Điền một cái, thấy bà không phản đối, liền níu cánh tay Hà Tiêu vội vã đi ra ngoài.
Đến ngoài cửa, Hà Tiêu nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì à? Sao cậu lại đến nhà mình?”
Chử Điềm uất ức: “cậu làm như là mình tự đến vậy, là dì gọi mình đến.”
“Mẹ mình không có việc gì sao lại đi gọi cậu đến làm gì?”
"Còn không phải là vì cậu à?" Chử Điềm lườm cô, «Mình hỏi cậu, lúc đầu đi cậu nói thế nào với mẹ cậu?"
Hà Tiêu suy nghĩ một lát: «Mình nói cậu tâm tình không vui, muốn mẹ cho mình đến nhà cậu hai ngày."
«Cậu có phải nói vì mình thất tình nên tâm tình không tốt, sợ mình nghĩ không thông nên phải đến nhà mình?" Chử Điềm nói xong nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt tỉnh ngộ của Hà Tiêu, không nhịn được bấm mặt cô, " Sáng hôm nay mẹ cậu gọi điện thoại đến, nói là để cho mình và cậu về nhà ăn trưa, bà gọi điện thoại cho cậu thế nào cũng không được, không thể làm gì khác hơn là gọi cho mình. Còn nói thất tình không có gì lớn, trên đời này không thiếu đàn ông, cần gì ở một thân cây treo cơ. Mình thật sự buồn bưc, mình lúc nào thì thất tình vậy, Hà Tiêu, Hà đồng chí!"
Hà Tiêu có chút chột dạ. Nhưng thật ra khi bà Điền hỏi Chử Điềm có đúng là vì thất tình mà tâm tình không tốt hay không thì cô cứ như vậy thuận miệng trả lời tất cả, căn bản là không dám nói gì nhiều.
Chử Điềm nắm nhẹ mặt Hà Tiêu, có chút hả hê: «Mình cũng không có cách nào khác, không tìm ta lý do, không thể làm gì đành phải thành thật khai báo rồi."
Lần này thì đến lượt Hà Tiêu rầu rĩ, , nhưng mà cũng may là trước khi đi đến đại viện cũ cô đã quyết định mọi việc rồi. Hít sâu một hơi, Hà Tiêu đẩy cửa nhà ra.
Lần này cả cha và mẹ đều ngồi trong phòng khách, lão Hà ngẩng đầu nhìn cô hỏi: «Tiễn Điềm Điềm về rồi sao?"
Hà Tiêu vâng một tiếng, ngồi xuống đối diện với cha mẹ, mở miệng nói: «Cha, mẹ, con có việc mu