
ng buồn phiền thì Trình Miễn gõ cửa đưa tới một chiếc túi. Cách một cánh cửa, anh nhỏ giọng dặn dò: "Quần áo để thay đều ở bên trong đó."
Hà Tiêu đóng cửa lại, ảm, đạm mở chiếc túi ra, lấy đồ vật ở bên trong ra ngoài. Một chiếc áo 3 lỗ màu xanh đậm và một chiếc quần sooc màu xanh lam, là đồ dùng quân dụng tiêu chuẩn, chắc là của Trình Miễn. Còn có hai món đồ dùng dành cho nữ, bởi vì chắc chắc đàn ông không mặc cái này.
Hà Tiêu liếc nhìn bộ nội y, ngay lập tức mặt đỏ như tôm luộc. Nhét đồ vào trong túi, cô mở cửa đi đến phòng vệ sinh, đúng lúc gặp Trình Miễn đang bê một cái chậu vừa đi vừa hát đi vào đứng trước mặt cô, thấy cô đứng ở cửa với vẻ mặt phức tạp, vốn rất sững sờ, sau đó giật mình nhận ra: "Không vừa à?"
Cái gì không vừa cơ chứ? Thực sự Hà Tiêu chỉ muốn đi đến véo vào mặt của anh, nhưng cô vẫn nhịn xuống: "Em hỏi anh, ai chuẩn bị đồ vậy hả?"
Bản thân là người đàn ông độc thân 27 năm, Trình Miễn cũng có chút không được tự nhiên: "Cái đó, chắc là giáo sư Triệu chuẩn bị."
Không thể tưởng tượng nổi, một đấng nam nhi như anh đi mua những thứ này. Hơn nữa, có mua cũng có thể bị nhỏ nha. Nghĩ như vậy, ánh mắt của Trình Miễn không tự chủ bắt đầu nhìn linh tinh. Hà Tiêu nhạy cảm nhận ra, khép nhanh cổ áo lại, trừng mắt mắng anh: "Mắt không được nhìn linh tinh nhé!"
Bản thân liên trưởng Trình còn có chút chột dạ, nghe xong lời này không nhịn được vui vẻ.
Khi còn bé sau khi gây chuyện Phó Tư lệnh Trình thường xuyên phạt anh đứng, khi đó Hà Tiêu là học sinh của Triệu Tố Uẩn, nếu không có ai ở nhà thì cô sẽ tới nhà bọn họ làm bài tập. Hai người bọn họ, một người bị phạt đứng ở góc phòng khách, một người ngồi bên bàn trà ở phòng khách làm bài tập.
Miệng không được phép nói, không thể làm gì khác hơn Trình Miễn phải sử dụng ánh mắt trao đổi với Hà Tiêu, nhưng Hà Tiêu lại là một học sinh ba tốt, mắt cũng dính lên sách bài tập, cũng không nhìn anh một lần nào. Trình Miễn rất gấp gáp, sau đó thì bị Phó tư lệnh Trình phát hiện, ông sẽ dùng những lời này để mắng anh.
"Anh không nhìn, được chưa?" Trình Miễn nhắm mắt lại, "hai món đồ kia là anh chuẩn bị cho em , mặc dù đã cũ, nhưng anh đã giặt hai lần rồi, em không được ghét bỏ nhé."
Hà Tiêu liếc nhìn anh, rồi đi đến phòng tắm. Sau đó bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, chắc là Trình Miễn đã bê chậu đi ra ngoài. Hà Tiêu thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn mình trong gương, mặt đỏ như vậy a~.
Nghĩ lại, phản ứng của cô hơi thái quá. Nhưng kể từ khi cô hiểu chuyện, những thứ nho nhỏ của bản thân cô đều tự mua. Nguyên nhân chủ yếu không phải dậy thì không tốt nên xấu hổ, mà ngược lại, so sánh với dáng người, bộ ngực của cô sau khi trưởng thành thì có phần hơn người.
Thời gian ở đại học, khi đến phòng tắm chung, Hà Tiêu tình cờ nghe thấy bàn luận của mấy người xa lạ, mặc dù không có ác ý, nhưng vẫn là có chút khó chịu. Hơn nữa cơ thể dậy thì không cân xứng, khi đi mua áo lót cũng có chút phiền toái, bà Điền từng nói cô quá để ý rồi, vì không muốn nghe bà càu nhàu, Hà Tiêu dứt khoát tự mình đi mua.
Đồ đang cầm trên tay, là lần đầu tiên có người đàn ông chuẩn bị cho cô.
Hà Tiêu cố gắng hết sức để kiềm chế cảm giác buồn bực, mở ra vòi hoa sen, tắm cực kì vội vã rồi nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài.
Trình Miễn đã tắm xong ở nhà tắm chung, đang ngồi ở trên mép giường uống nước, vô ý nhìn qua, thì thấy Hà Tiêu đi ra ngoài, bàn tay đang cầm cái cốc bị khựng lại. Nhìn cô một lúc rồi mới quay đầu đi, chợt uống thêm một hớp để che giấu yết hầu khẽ nhúc nhích .
Hà Tiêu lau xong đầu, quay người lại thấy Trình Miễn vẫn còn ở đây, thuận miệng hỏi: "Vẫn chưa ngủ à?"
"Ngủ, tất nhiên phải ngủ rồi." Nét mặt Trình Miễn có chút cổ quái, đứng lên rũ chăn trên giường ra, chuẩn bị đi ngủ.
Thấy thế Hà Tiêu sững sờ, vội vàng ngăn anh lại.
"Anh...anh ngủ ở đây à?" Sau khi nói câu này, sắc mặt Hà Tiêu khẽ đỏ, không biết là bị khí nóng hun hay có lí do khác.
Động tác của Trình Miễn dừng lại một lát, nhìn cô một cái, lại vội vàng quay mặt qua chỗ khác.
"Anh đi phòng khác vậy."
Anh đè ép âm thanh nói xong, giống như đang trốn tránh điều gì đó, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài. Hà Tiêu nhìn đồ đạc của anh ở trên giường, chuẩn bị gọi anh lại, thì thấy anh xoay người quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Miễn không biết phải làm như thế nào: "Ban đầu chỉ yêu cầu Đội trưởng Hoắc có một phòng thôi."
Hà Tiêu bối rối, nhìn anh, ngây ngốc hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Trình Miễn hít sâu một hơi, cứ như là đang đưa ra một quyết định trọng đại: "Anh đành phải đi chen lấn cùng lão Hoắc vậy, một đêm thôi mà." Nói xong Hà Tiêu vẫn còn ngẩn người, liền vuốt vuốt tóc của cô, "Lấy đồ đưa cho anh đi."
Hà Tiêu ồ một tiếng, xoay người lấy đồ đưa cho anh. Thấy anh đi luôn, cô mới lấy lại tinh thần, mở miệng gọi anh lại: "Trình Miễn !" Cô chần chừ một lúc, nói với anh: "Nếu không, anh ngủ ở đây đi."
Vẻ mặt Trình Miễn hơi thay đổi, Hà Tiêu vội vàng bổ sung: "Em nói này, đã trễ thế này, anh cũng đừng đi quấy rầy bọn họ, như vậy không tốt."
Tuy rằng bọn họ có hai người, nhưng lão Hoắc tự cho rằng cô là người nhà