XtGem Forum catalog
Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324241

Bình chọn: 7.00/10/424 lượt.

g.

Hà Tiêu củng không dám nhìn thẳng vào anh nữa, hơi tránh khỏi tầm mắt của anh, hỏi: "Anh về lúc nào vậy?"

Trình Miễn thở dài một hơi ở trong lòng: "Xế chiều hôm nay, thu thập một chút rồi về nhà, mới phát hiện trong nhà không ai, hỏi gác cổng mới biết, mẹ phải đi viện rồi."

"Giáo sư Triệu không nói cho anh, là sợ anh lo lắng."

"Anh hiểu mà, anh cũng không trách bà."

Nói rồi thì nắm tay Hà Tiêu, ánh đèn chiếu lên, hai màu trắng đen rõ ràng.

Trước khi đến trường quân đội, tay Trình Miễn cũng rất trắng. Sau này bởi vì quanh năm suốt tháng phải huấn luyện, cho nên lòng bàn tay hiện đầy vết chai, đốt ngón tay cũng có chút biến dạng, huấn luyện dã ngoại như vậy phải phơi nắng, đen đi rất nhiều.

Hà Tiêu nhìn thấy thú vị, cầm lấy tay của anh, tỉ mỉ vuốt ve lòng bàn tay thô ráp.

Trình Miễn không kìm được chấn động toàn thân, Hà Tiêu thấy thế, ngẩng đầu nhìn anh.

Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, nên Hà Tiêu có muốn chạy trốn cũng không kịp. Trình Miễn một tay nắm được cằm của cô, chỉ chần chờ một chút , liền hôn lên.

Bởi vì thiếu nước mà bờ môi khô khốc nên bất chấp chạm vào bờ môi mềm mại khiến anh không thể nào quên này, cố gắng cạy hàm răng của cô ra, linh hoạt cuốn lấy đầu lưỡi ẩm ướt.

Hà Tiêu cảm thấy mình không thể hít thở nổi, muốn chạy trốn, lại bị anh giữ eo thật gắt gao. Dùng chân đá anh, cũng bị anh dễ dàng chế ngự.

Cứ hôn một cách càn rỡ như vậy, Trình Miễn rốt cuộc cũng buông lỏng cô ra. Hà Tiêu giống như được cứu mạng, liều mình hít lấy không khí mới mẻ, Trình Miễn cúi đầu nhìn cô, không nhịn được cười: "Làm sao em lại ngốc như vậy nhỉ, không biết lấy hơi à?"

Hà Tiêu trừng mắt nhìn anh, đang muốn phản bác, đột nhiên nghe được tiếng đằng hắng trầm trầm vang lên từ sau lưng.

Hai người ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện có một người mặc quân trang đang đứng cách đó không xa.

Nhìn kỹ mới thấy, đó chính là cha củaTrình Miễn —— Trình Kiến Minh.

Hết chương 22 Hà Tiêu kinh ngạc đến ngây người một lúc lâu, sau đó cô nhanh chóng đẩy Trình Miễn ra đứng lên. Cô cúi đầu vuốt tóc, không dám nhìn vẻ mặt Trình Kiến Minh. Vẻ mặt Trình Kiến Minh có hơi lúng túng, nhưng cũng có tức giận. Đương nhiên là ông khống nói Hà Tiêu, chỉ có thể giáo huấn Trình Miễn.

"Con làm gì thế hả ? Đang mặc quân phục mà còn dám làm loạn sao?”

Trình Miễn cũng phản ứng kịp thời, nhìn trước nhìn sau một chút lơ đễnh nói: “Cũng không có người mà cha.”

Lông mày Trình Kiến Minh giật giật, đá cho Trình Miễn một cái: “Không có ai cũng phải chú ý hình ảnh.” Ông nhing Hà Tiêu, hạ giọng: “ Mặt con da dày là việc của con, con bé là con gái, sao con có thể ép buộc con bé thế hả?!”

Bởi vì không tránh né nên Trình Miễn bị cha đá trúng. Anh nhíu mày, có chút bất đắc dĩ, cũng tự trách chính mình ai bảo anh không kìm hãm được cơ chứ.

Hà Tiêu đứng một bên, liếc nhìn hai cha con. Bộ dạng Trình Miễn bị cha giáo huấn lâu lắm rồi cô cũng chưa thấy, khi còn bé lúc anh phạm sai lầm thì Trình Kiến Minh thương giáo dục anh như vaatyj. Lúc đó anh còn chưa cao như bây giờ, mỗi lần bị cha mắng cũng rất cứng đầu, đảm bảo ‘không thua kém thủ trưởng’, vì thế cũng bị đahs không ít.

Lấy lại tinh thần, Trình Kiến Minh giáo huấn con trai xong, quay lại vừa lúc nhìn trúng tầm mắt Hà Tiêu. Ngay lập tức cô cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt ông, phó Tư lệnh Trình cũng xấu hổ thay con trai, không nói gì, đi lướt qua cô vào phòng bệnh.

Trên hành lang lại rơi vào yên tĩnh, Hà Tiêu và Trình Miễn liếc mắt nhìn nhau, không hiểu sao có chút buồn cười. Trình Miễn lúc đầu có hơi nổi giận, vừa nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Hà Tiêu, anh lại ảo não giơ tay gõ đầu cô một cái : «Không cho em cười."

Hà Tiêu tránh khỏi tay anh : «Chú ý ảnh hưởng, bác Trình vẫn còn ở bên trong đấy."

"Sợ cái gì? Bị tóm cũng đều là mắng anh." Nói xong Trình Miễn thuận tay vò tóc Hà Tiêu rối lên, «Kể từ lần trước khi anh đưa em về đại viện , chính ông cụ đã thay đổi suy nghĩ của anh sang chiến thuật thành ép buộc, dụ dỗ cô gái trong lòng, đời này chắc chắn sẽ không đổi người."

Liên trưởng Trình có hơi đau lòng. Anh là thanh niên tốt của năm, thuộc liên đội quân nhân ưu tú, sao bây giờ lại biến thành hình tượng như thế này rồi?

Đối với khổ nhục kế của Trình Miễn Hà Tiêu bày tỏ quan điểm không bao giờ rút lui nữa, cô đâm đâm gáy anh: «Cho nên anh đàng hoàng một chút, đừng quên anh còn có tiền án."

Trình Miễn cười, định cầm tay cô lại bị cô chạy mất. Đúng lúc trong phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, không cần nhìn cũng biết đó là của phó Tư lệnh Trình. Hà Tiêu kịp thời tạm biệt, cũng từ chối Trình Miễn đưa cô về.

Thấy cô kiên trì như thế Trình Miễn cũng đành chấp nhận. Đứng tại chỗ nhìn cô rời đi, đến lúc không nhìn thấy bóng người của cô nữa anh mới quay người trở về phòng bệnh.

Kết thúc huấn luận dã ngoại, vốn là được nghỉ ngơi hai ngày nhưng bởi vì có chút vấn đề xảy ra nên anh đành từ chối nghỉ phép. Qua khoảng một tháng, đột nhiên Hà tiêu nhận được một tin nhắn vào buổi tối:

—— Tám giờ tối thứ sáu, mang theo thẻ căn cước đứng ở bên ngoài cửa chung cư chờ