
nhân nào mớm lời thế?”.
“Khi ta
ra ngoài, Cung hộ vệ đã dặn dò, bản thân cũng đã suy nghĩ suốt dọc đường đi, không biết phải quyết định thế nào, nên mới tìm cô nương thương
lượng”. Còn cụ thể Cung hộ vệ dặn dò gì, chỉ có hắn mới biết.
Cung Hải luôn theo Tuyết Chỉ, điều này họ đều biết, nếu thật sự về tới Bắc Vu,
đừng nói tới việc đợi Ninh tông chủ thưởng, mà e rằng sẽ chẳng có kết
cục tốt đẹp gì. Bạch Lộ bực mình nói: “Thương lượng gì, không lẽ muốn
chúng ta giết cô nương ấy đi để vị chủ nhân kia vui lòng sao?”.
“Đương
nhiên không được, ta chỉ muốn người đừng giấu nữ tử kia mà nói rằng
chúng ta đang đi thành Thuận Châu. Cứ nói thẳng là Ninh tông chủ muốn cô nương ấy tới Bắc Vu, nếu cô nương ấy đồng ý, hà tất Ninh tông chủ phải
yêu cầu chúng ta dụ người ta đi về Thuận Châu, nhất định là biết đối
phương không đồng ý nên ngài mới làm thế. Nếu vừa nghe chúng ta nói
chuyện muốn đi tới Bắc Vu, mà cô nương ấy nhất định sẽ nghĩ cách tới Bắc Vu, thì chúng ta cũng chẳng cần phải đi cùng. Khi đó ai đi đường nấy,
về chỉ cần bẩm lại với tông chủ rằng theo lệnh của ngài nên không dám
làm căng với Thanh Thu cô nương”.
Những
lời của Lưu Tam Nhi khiến Bạch Lộ mềm lòng, nhưng cô ta vẫn không dám
hành sự lỗ mãng, “Không được, tông chủ vẫn sẽ trách phạt hai ta”.
“Hai hôm nay Bạch cô nương đều gửi tin tức về, giờ tuyết lớn đường xa không thể
đi lại, chúng ta chỉ cần nói không đợi kịp lệnh trên. Tính cách cô nương đó lại quật cường, trong lúc tranh cãi suýt nữa thì nguy hiểm tới tính
mạng, nên không nghĩ ngợi được gì nhiều”.
“Đây là ý ngu ngốc gì thế! Tông chủ là người dễ bị lừa ư!” Bạch Lộ biết thủ đoạn
của chủ nhân mình, cô ta sợ Ninh tông chủ quá coi trọng nữ tử này sẽ
đích thân tới điều tra, hoặc khi gặp Thanh Thu thì bọn họ sẽ bại lộ.
“Ha, chi bằng ngươi cứ đợi cô nương ấy biết rõ sự tình xong xem phản ứng thế
nào”. Dù sao hắn cũng có người đứng sau chống lưng, chuyện Cung hộ vệ
giao cho hắn phải tìm cách giải quyết thỏa đáng mới được.
“Hiện
giờ chỉ có thể làm cho tốt việc trước mắt, chuyện sau này để sau này
nói”. Bạch Lộ đột nhiên cảm thấy chóp mũi lành lạnh, tuyết lại bắt đầu
rơi, cô ta bất giác lẩm bẩm chửi khẽ một tiếng, chỉ mong đừng chết dí ở
đây không đi đâu được. Sắp Tết tới nơi rồi còn phải đội giá rét ra ngoài làm việc vô tích sự, lại còn là chuyện tiến thoái lưỡng nan, thật không biết phải làm gì với cô nương trong phòng nữa.
Khi cô
ta quay lại căn phòng trống không, Bạch Lộ hoảng sợ, đang định đi tìm
thì thấy Thanh Thu cầm nến đứng ngoài cửa phòng, sắc mặt điềm tĩnh hỏi:
“Cô sao thế?”.
“Không sao, cô nương đi đâu?”
“Chưởng
quỹ sai tiểu nhị mang bánh cúng ông Công ông Táo lên, ta nhớ ra hôm nay
là ngày Hai mươi ba tháng Chạp. Người quanh năm làm việc dưới bếp như
ta, nhất định phải xuống vái một vái mới phải, nên đi xuống bếp, Bạch Lộ cô nương, còn cô đi đâu?”
Bạch Lộ chẳng biết phải đáp thế nào “Ta… không ngủ được, ra ngoài xem sao, phải rồi, tuyết lại rơi”.
“Ừm, ta nghe tiểu nhị nói, nếu tuyết còn rơi nữa thì chúng ta sẽ không thể đi được”.
“Thật
ư?” Bạch Lộ trầm ngâm im lặng, cô ta không biết, trông vẻ ngoài thì non
nớt mà lúc nào cũng làm ra vẻ từng trải, thật không phù hợp. Bạch Lộ chỉ chăm chăm nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào, nếu ở lại đây vài ngày
thì không tránh khỏi việc nói cho Thanh Thu biết đây là Vân Châu, và họ
đang đi đâu.
Thanh
Thu quay lưng cười nhạt, vừa rồi nhân lúc Bạch Lộ ra ngoài, nàng đã
xuống dưới lầu một lát. Những khách trọ bị ông trời giam chân ở đây cũng khá nhiều, trong đại sảnh vẫn còn vài ba người đang tụ tập bàn bạc xem
khi nào thì lên đường.
Nghe nói đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, nàng phải thăm dò mãi
mới biết Vân Châu không phải nằm trên tuyến đường đi Thuận Châu như vẫn
tưởng tượng. Thuận Châu đi về hướng đông, Vân Châu lại ở hướng bắc, cho
dù định trốn người của phủ thế tử đuổi theo, cúng không đến nỗi phải
vòng sang tận phía bắc rồi lại vòng lại, vậy mà Bạch Lộ lại nói dối
không chớp mắt với nàng rằng họ đang đến Thuận Châu.
Tình thế lúc này rất nguy cấp, Thanh Thu chẳng quan tâm Ninh Tư Bình muốn làm
gì, phải làm sao để thoát khỏi hai người này mới là quan trọng nhất. Tối nay đang Tết ông Công ông Táo, nhưng nàng lại ở đây, ở cùng với một
người hoàn toàn xa lạ có tên Bạch Lộ, sự sắp xếp của ông trời thật khiến người ta bất ngờ.
Chưởng
quỹ của quán trọ Tây Thành cười tít cả mắt nhìn tuyết rơi đầy trời, lòng thầm cầu khấn ông trời hãy cứ tiếp tục cho tuyết rơi, việc làm ăn của
quán trọ cứ tốt đẹp như vậy cho tới tận năm sau. Lúc quay về người liền
thấy một nữ tử, chính là vị khách đến thuê phòng trong đêm trước, mặc dù giờ đang mặc áo vải bình thường, nhưng chỉ nhìn xe ngựa và hai kẻ nô
bộc đi theo thôi, cũng biết đây là người không thể coi thường. Hai hôm
nay người này đều ở trên phòng chữ Thiên, chưa bước chân xuống lầu, đến
hai kẻ hầu kia cũng hiếm khi xuất hiện.
“Vị
này…” Chưởng quỹ nhất thời không biết phải xưng hô thế nào, chỉ thấy
nàng tết tóc, rồi dùng trâm ngọc vấn lại, không