XtGem Forum catalog
Một Mối Tương Tư

Một Mối Tương Tư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325714

Bình chọn: 9.5.00/10/571 lượt.

u ca, Khang Tùng Nhị nhẹ nhàng hành lễ, ngượng ngùng đợi hắn nắm tay mình kéo lên. Nhưng Vệ Minh chẳng thèm nhìn đến, hắn đi thẳng tới trước mặt

Thanh Thu, nắm lấy bàn tay lạnh cóng của nàng, nhìn vào đôi mắt thất

thần của nàng, đau lòng bảo: “Ra ngoài mà không chịu mặc thêm áo, tay

lạnh cóng cả rồi”.

Tay hắn

rất ấm nhưng không thể sưởi ấm được trái tim nàng, là thê thiếp được hắn sủng ái, thì cũng chỉ là thiếp mà thôi. Ánh nhìn hoang mang như không

dám tin vào mắt mình của thiên kim tiểu thư họ Khang trong chốc lát biến thành những mũi đao căm hận phi về phía nàng. Thanh Thu có thể đoán

được, sau khi vị tiểu thư này được gả về phủ, e rằng cuộc đời nàng sẽ

gặp nhiều khó khăn.

Vệ Minh

nhìn lướt qua mặt từng người một, ai nấy trong phủ thế tử đều lần lượt

lẩn tránh ánh mắt của hắn, xem náo nhiệt đủ rồi, giờ cũng nên rút lui

thôi. Khi ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt đầy ấm ức của Khang

Tùng Nhị, Vệ Minh xa lạ hành lễ rồi hỏi: “Cô là nữ tử nhà ai, tại sao

lại ở trong phủ của ta?”.

Không

đợi Khang Tùng Nhị đáp lại, Vệ Minh nhìn Huống Linh Ngọc: “Linh Ngọc, là đến tìm muội à? Vừa rồi ta nghe thấy cô ta nói muốn thỉnh giáo cầm nghệ của Thanh Thu, thật chẳng có phép tắc gì hết, đến làm khách trong phủ

ta phải biết an phận một chút, thật khiến người ta khó chịu”.

Lời vừa

nói ra, đến ngay Khang Tùng Nhị cũng không biết phải đáp lại thế nào, bị hắn chọc tức tới nước mắt ầng ậc, không nói nổi nửa lời. Huống Linh

Ngọc mồ hôi ướt đẫm, biểu ca mở miệng quả chẳng nể mặt, xem ra vô cùng

bất mãn với sự sắp xếp của cô mẫu. Nhưng dù thế cũng không nên đắc tội

với Khang tướng quân chứ, làm vậy sẽ khiến hai phủ bất hòa.

Huống

Linh Ngọc định nói gì đó, nhưng không thốt nổi thành lời, trong lúc nàng ta còn đang ngẩn người nhìn thì Khang Tùng Nhị đã hai tay ôm mặt đem

theo đám tùy tùng nhà họ Khang rời đi, Vệ Minh mỉm cười với Linh Ngọc

một cái, rồi kéo Thanh Thu về phòng.

Tô Diệu

đang nghĩ không biết con gái của Khang tướng quân sẽ gây khó dễ cho

Thanh Thu như thế nào. Nàng ấy vẫn ngồi đợi tin của Thanh Thu trong Giám Thiên các, thấy thế tử cùng Thanh Thu bước vào, mới thở phào nhẹ nhõm, ở lại thêm nữa e rằng không hay, nên Tô Diệu cáo từ ra về.

Bọn Tử

Liên đi vào vây quanh hầu hạ thế tử, dè dặt cởi áo cho hắn, đổi sang một chiếc áo dài mỏng để mặc trong phòng, rồi dâng khăn nóng, pha trà. Vệ

Minh thay y phục xong, uống một hớp trà nóng, nhìn thấy bộ dạng đăm

chiêu suy tư của Thanh Thu, cười hỏi: “Có phải gần đây ở trong phủ lâu

ngày nên buồn bực không? Vài hôm nữa ta sẽ đưa nàng ra ngoài chơi cho

khây khỏa”.

Nhưng

Thanh Thu chẳng hề cảm kích, vừa rồi bị người ta gọi ra để “ngắm nghía”, rồi lại bị người khác kéo về, nói vòng vo chẳng qua cũng là bị người

khác đá qua đá lại, chẳng được tự mình làm chủ. Hơn nữa lại thêm mấy

ngày gần đây hắn vẫn vì chuyện của Ninh Tư Bình mà không thấy thoải mái, nên nàng lạnh nhạt đáp: “Thế tử về thật đúng lúc”.

Vệ Minh

không nói gì nữa, hắn không biết nên nói gì, tình cảnh vừa rồi hắn rất

hiểu. Tiểu thư họ Khang không phải người thô lỗ không hiểu biết vô duyên vô cớ xông vào phủ của mình, chắc chắn đã được sự cho phép của mẫu thân nên mới làm như thế. Trên danh nghĩa thì đến để kết giao với Huống Linh Ngọc, thực ra là cố ý cho Thanh Thu thấy, để nàng hiểu rằng ai mới là

người phù hợp với hắn.

Từ sau

lần Thanh Thu bị gọi về phủ quận vương, Vệ Minh liền đề phòng việc mẫu

thân lại tìm cách ép Thanh Thu. Mặc dù Hồng Ngọc là người của mẫu thân,

nhưng tốt xấu gì cũng đang làm a hoàn trong phủ thế tử, cho nên không

dám lộ liễu hành động. Mẫu thân không còn trợ thủ, giờ có Khang Tùng Nhị đến phủ đi dạo một vòng, coi như giúp bà tuyên bố việc này.

“Ta đâu

phải quay về đúng lúc, mà ta biết Khang tiểu thư tới đây.” Vệ Minh khoát tay bảo bọn Tử Liên lui xuống, thấy Thanh Thu lại ngồi xuống bên cạnh

bệ đỡ đàn, hắn liền giơ tay kéo nàng vào lòng. Đã lâu rồi họ không gần

gũi như thế, Vệ Minh không muốn giày vò bản thân vì chuyện tối hôm ấy

nữa: “Sau này nếu có người muốn gặp nàng, nàng không cần phải để ý”.

“Người

ta muốn gặp thiếp, người có thân phận thấp kém như thiếp, không thể

không gặp.” Người ta mà nàng nhắc tới ở đây là Khang tiểu thư, một thiên kim tiểu thư gia giáo có học, sao đột nhiên lại đến phủ của một nam tử, rõ ràng là đến vì nàng.

Nỗi ấm

ức trong câu nói của Thanh Thu, hắn nghe thấy rõ, Vệ Minh chau mày đáp:

“Nàng nói đi đâu thế, nàng là người của ta, ở đây không tới lượt cô ta

làm chủ”.

Bây giờ

chưa tới lượt, nhưng tương lai thì không chắc. Thanh Thu muốn hỏi chỉ vì nàng là người của hắn thôi sao? Lẽ nào nàng cũng giống như đồ vật trong phủ, được gắn mác của thế tử rồi không dễ để người khác xâm phạm? Nhưng Thanh Thu không thốt nên lời, đành cúi đầu im lặng, nàng đúng là người

của hắn, thân thể là của hắn, trái tim cũng thuộc về hắn, nàng chỉ có

tuổi tác là thuộc về mình thôi.

“Nàng đang nghĩ gì vậy? Thanh Thu, nàng… đang nghĩ tới hắn ư?”

Không

cần hỏi cũng biết “hắn” là ai, Thanh Thu cắn môi không đáp, nàng chưa

bao giờ