
gười kia,
nàng ấy thầm nghĩ cuộc sống của Thanh Thu cũng chẳng dễ chịu gì.
Thanh
Thu liền hiểu ra nguyên nhân trong đó, Khổng Lương Niên cũng không hề
đắc tội với thế tử, trước kia vì lời ủy thác của Ninh Tư Bình mà tới cầu thân với nàng. Nàng không nghĩ thế tử lại là người nhỏ mọn đến thế, tới mức vì chuyện đó mà canh cánh giữ mối hận trong lòng.
Nàng
không quan trọng như vậy, có lẽ là do sau khi biết được thân phận thật
của Ninh Tư Bình và Khổng Lương Niên nên Vệ Minh mới làm thế. Còn về
việc tại sao tối hôm đó thế tử lại đột ngột hồi phủ và bắt gặp “chuyện
tốt” đó thì nàng không rõ lắm, đương nhiên cũng không tiện hỏi thế tử.
“Khổng hàn lâm… Tô Diệu tỷ tỷ, muội cũng chẳng biết nên nói gì nữa, tóm lại muội đã làm liên lụy tới Khổng hàn lâm rồi.”
“Sao lại liên quan tới muội? Hơn nữa đến đó cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì,
giờ không cần phải xa quê hương, cả ta và chàng đều cảm thấy rất tốt.
Đúng rồi, muội tìm ta tới có việc gì?”
Thanh
Thu vốn định gặp để hỏi Tô Diệu, một nữ tử khi ra ngoài sống thì cần
chuẩn bị những gì, Tô Diệu dù sao cũng sống một mình bên ngoài nhiều
năm, chắc sẽ có chút kiến thức và kinh nghiệm. Rồi nàng lại nghĩ giờ
không tiện hỏi về chuyện năm xưa Tô Diệu bỏ nhà đi theo tiếng gọi của
tình yêu, bèn chuyển đề tài.
“Không
có gì, muội muốn gặp tỷ, còn cả tiểu Họa My nữa, nhưng tỷ không đưa con
bé tới. Chi bằng thế này, tỷ kể cho muội nghe nhưng chuyện vui tỷ gặp
bên ngoài đi, muội chưa bao giờ rời khỏi thành Việt Đô, đến đi thế nào
cũng không biết.”
“Tại sao đột nhiên muội lại có hứng với chuyện này, hơn nữa muội chẳng cần lo,
có thế tử bên cạnh, khắp thiên hạ chỗ nào rồi cũng sẽ được đi thôi.”
Nàng cố gắng vờ như không quan tâm, nói: “Nhàn rỗi không có việc gì làm, coi như học hỏi thêm chút kiến thức mà”.
Năm đó
Tô Diệu rời khỏi thành Việt Đô trong tâm trạng hoang mang, kinh nghiệm
không nhiều, hai phu thê gặp xe là lên luôn, đi tới tận Mậu Châu mới yên tâm xuống xe. Sau đó hai người tìm gặp người đứng đầu nơi đó nộp rất
nhiều tiền bạc, mới được an cư. Chuyện này nói ra nghe thì đơn giản,
nhưng những khổ sở khó khăn ngày ấy, Tô Diệu tới giờ vẫn chưa quên.
Đương
nhiên chuyện vui cũng không ít, những nam hán tử phiêu bạt giang hồ,
gánh hát, tạp kỹ, tất cả bọn họ sống cũng không đến nỗi nào. Chiến tranh nhiều năm như thế, nhưng không hề ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày của bách tính, người dân sống cuộc đời bình an nhàn hạ. Tô Diệu trải qua
những năm tháng chẳng tốt cũng chẳng xấu, sau này phu quân của nàng ấy
bệnh nặng mà chết, Tô Diệu một thân một mình mang con quay về Việt Đô.
Hai
người đang nói chuyện thì a hoàn vào tiếp trà, Thanh Thu vừa nhìn đã
biết không phải hai tiểu nha đầu trong phòng mình, nghi ngờ hỏi: “Tử
Liên? Họ đâu rồi, sao lại bảo ngươi vào đây phục vụ?”.
Tử Liên
cúi đầu đáp: “Trong phủ có khách quý tới, Linh Ngọc tiểu thư đang đi dạo với khách trong vườn, họ đều chạy ra xem cả rồi”.
Ngày
đông hoa tàn lá rụng, trong vườn có cảnh gì mà ngắm? E rằng vị “khách
quý” đó tự mang mình ra làm cảnh cho người khác ngắm thôi. Phải mời cả
Linh Ngọc tiểu thư ra tiếp đón, xem chừng vị khách quý này là nữ tử, hơn nữa thân phận chắc rất đặc biệt, nếu không sao lại có nhiều người chạy
đi xem như thế. Lẽ nào Tuyết Chỉ lại đến? Thanh Thu bất giác chau mày,
cũng một khoảng thời gian rồi nàng không còn nghe tới hai từ Tuyết Chỉ
nữa, tâm trạng cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Nhìn lại Tử Liên, bình thường nàng ta chưa bao giờ tận tâm hầu hạ nàng, hôm nay
lại không không tới xem náo nhiệt mà chạy vào đây tiếp trà, thật đúng là kỳ lạ. Hay là đang đợi nàng hỏi tới vị khách quý kia? Nàng điền đạm
cười hỏi: “Không biết vị khách quý đó là tiểu thư nhà nào?”.
Tử Liên
vội vàng đáp: “Nghe nói là con gái của Khang tướng quân, vừa được người
ta phong là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Vì vậy mọi người trong phủ mới
chạy tới ngắm nhìn nhiều như thế”.
Chính là Khang Tùng Nhị đó sao? Trong đầu Thanh Thu lập tức hiện lên một bức
tranh, đấy là một thiếu nữ có nhan sắc và dáng hình tuyệt thế, dịu dàng
đứng cạnh thế tử. Nàng đã từng gặp nữ tử này, hôm đó thế tử diễn cảnh
anh hùng cứu mỹ nhân trước miếu Quan đế, và Khang tiểu thư là một trong
số mỹ nhân đó.
Nàng ta tới đây làm gì? Một nữ tử sao lại vô duyên vô cớ tới phủ thế tử, lẽ nào…
Trái tim Thanh Thu đột nhiên trào dâng đủ các loại cảm xúc, nàng hít sâu một hơi, việc này còn khó chịu hơn cả Tuyết Chỉ đến.
Thanh Thu chầm chậm đứng dậy, đi tới trước khung cửa sổ nhìn ra vườn, hướng mắt về phía ấy với vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Đáng
tiếc, bên ngoài Giám Thiên các còn có một bức tường bao, từ đây nhìn ra
không thấy được cảnh gì đẹp, cũng chẳng thể thấy vị khách quý kia yêu
kiều diễm lệ như thế nào.
Tử Liên cuối cùng cũng đạt được mục đích, khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ gì bị phát hiện, khom người lui ra.
Tô Diệu
đương nhiên hiểu Thanh Thu đang nghĩ gì, chỉ là chuyện này khó tránh,
sớm muộn gì cũng xảy ra, đành khuyên nhủ nàng: “Đừng nghĩ nhiều, dù gì
thì bây giờ muội cũng là người quan t