Một Mối Tương Tư

Một Mối Tương Tư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325830

Bình chọn: 9.00/10/583 lượt.

ngồi ngẩn ngơ trước cây đàn hoặc

chẳng nói chẳng rằng, hoặc đánh đàn mua vui. Điều này khiến Vệ Minh khó

chịu, đối mặt với nàng, hắn lúc nào cũng chau mày, chỉ đến tối khi Thanh Thu nằm bên cạnh mình, hắn mới cảm thấy yên tâm, nhưng đồng thời đó

cũng là một kiểu giày vò.

Lục Ỷ là vật mà Thanh Thu rất yêu quý, điều đó không có nghĩa rằng nàng cũng yêu cả người tặng đàn. Cả ngày chẳng có việc gì làm, chỉ biết chơi đàn để

giết thời gian, không thì nàng còn có thể làm gì?

Từ sau

buổi tối hôm ấy, thế tử cũng không nói gì, nàng hà tất phải suy đoán tâm trạng của hắn, có điều mỗi tối khi cùng Vệ Minh dùng cơm, món canh thịt viên bí đao trên bàn luôn khiến khóe miệng nàng giật giật liên hồi.

Nàng

nghĩ món ăn đêm mà nàng làm tối ấy khiến Vệ Minh canh cánh trong lòng,

bằng không đã chẳng tới mức tối nào cũng đòi ăn món đó. Nhưng người của

thiện phòng cho dù có nấu ngon tới đâu, tinh tế tới đâu, chẳng qua cũng

chỉ là món canh bí đao thịt viên bình thường, khi bưng lên hắn cũng chỉ

nếm qua một chút rồi cho người mang xuống.

Sự im

lặng của Vệ Minh như muốn nói bóng gió với nàng rằng, nàng có thể nấu

món canh đó cho hắn một lần nữa, như thể nếu làm vậy hắn sẽ không để tâm tới chuyện đã qua nữa.

Thanh

Thu vẫn sinh hoạt rất quy củ, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng đầu óc lại luôn tính chuyện khác. Nàng không thể ra khỏi phủ nên đành cho người

mời Tô Diệu tới, gặp nàng trong phủ thế tử.

Tô Diệu đến, nhưng không đi một mình.

Nói một

cách chính xác thì vị tiểu thư họ Khang đó không phải đi cùng Tô Diệu

đến đây, mà hai người bọn họ gặp nhau ở cửa phủ. Theo hầu Khang tiểu thư có rất nhiều a hoàn nha đầu, trông vô cùng khí thế, xe ngựa rồi kiệu đỗ đứng chặt trước cổng phủ, bọn họ đợi người trong phủ vào bẩm báo, xong

mới được mời vào.

Tô Diệu

vốn không quen Khang tiểu thư, đợi mọi người vào xong, nàng ấy mới nghe

tiếng người gác cổng thở dài, “Cũng chả thèm xuống kiệu cho người ta xem diện mạo của mỹ nhân đệ nhất kinh thành ra sao”.

Lúc đó

Tô Diệu liền để ý, đệ nhất mỹ nhân gần đây được tôn xưng trong thành

Việt Đô, chẳng phải là con gái của Khang tướng quân ư? Gần đây có lời

đồn rằng nữ tử này muốn được làm vợ thế tử, và cũng là cô con dâu vừa ý

quận vương phi nhất. Sao hôm nay lại tới phủ thế tử, lẽ nào việc nàng ta lấy thế tử như đinh đóng cột rồi?

Vậy

Thanh Thu phải làm thế nào, Thanh Thu đáng thương, còn chưa được người

ta đón vào cửa đã phải làm thiếp, đến khi ấy không biết nàng liệu có bị

vợ lớn bắt nạt không?

Tô Diệu

đi thẳng vào Giám Thiên các, dọc đường dù bước vội nhưng không đuổi kịp

đoàn người của Khang tiểu thư. Vào phòng thấy Thanh Thu đang lười biếng

nằm bò trên bệ đỡ đàn, phòng không bóng người, lúc đó Tô Diệu mới thở

phào nhẹ nhõm.

Thanh Thu thấy nàng ấy, tinh thần khá hơn hẳn, “Tô Diệu tỷ tỷ, tỷ đến rồi”.

Tô Diệu nhìn quanh phòng một lượt, hỏi với giọng không chắc chắn, “Chỉ… có mình muội?”.

Lẽ nào Khang tiểu thư tới phủ thế tử không phải để gặp nàng?

“Đúng vậy, chỉ một mình, lẽ nào tỷ muốn gặp Khổng hàn lâm ở đây?” Thanh Thu bất giác trêu chọc Tô Diệu.

Tô Diệu

“xì” một tiếng, rồi ngay lập tức vẻ mặt trở nên lo lắng, nghĩ đến khoảng thời gian gần đây Khổng Lương Niên gặp khá nhiều trắc trở. Vốn y định

sang năm sẽ tới Bắc Vu ở một thời gian, nhưng giờ bị đổi đến một nơi

khác cách kinh thành không xa, làm một chức quan chẳng to cũng chẳng

nhỏ. Việc này quá đột ngột, Khổng Lương Niên vốn là người có tiếng tăm

nhất trong Hàn lâm viện, kết quả ấy thực sự khiến người ta bất ngờ.

“Nhắc

tới Khổng Lương Niên, muội còn chưa hỏi tỷ, đầu năm sau ngài ấy tới Bắc

Vu, có phải sẽ đưa tỷ đi cùng không? Tỷ cùng Họa My tới đó năm năm, muốn gặp hai mẹ con tỷ cũng khó.”

Thanh

Thu không thấy vẻ mặt Tô Diệu có chút khác thường, lại đang nghĩ đến

cuộc sống hiện giờ của bản thân, sẽ chẳng có ai đưa nàng đi, nàng sẽ

phải đi đến đâu đây. Chi bằng nàng cũng đi tới cái nơi khổ sai trong

truyền thuyết kia một chuyến xem sao, nhưng vừa nghĩ tới Ninh Tư Bình và Tuyết Chỉ, ý nghĩ này lập tức bị dập tắt.

Tô Diệu

uống một hớp trà, nàng ấy còn chưa hỏi tại sao Thanh Thu lại đổi phòng:

“Chuyện này muội không cần phải lo, mẹ con tỷ không đi Bắc Vu”.

“Gì cơ? Lẽ nào Khổng Lương Niên muốn bỏ lại hai mẹ con tỷ đi một mình? Thật quá đáng, vậy trước kia y có ý gì?”

Trong

mắt Thanh Thu, hành động hôm đó của Khổng Lương Niên chẳng khác gì lời

tuyên bố muốn được nắm tay Tô Diệu đi đến hết cuộc đời, nếu y không có ý đó, tại sao lại gần gũi Tô Diệu như vậy?

“Muội đừng lo, không phải chàng không đưa ta đi, mà là chàng không đi Bắc Vu nữa.”

“Sao có thể thế được, hoàng thượng đã hạ chỉ, có thể không đi ư?”

“Tỷ cũng chẳng biết rốt cuộc là chuyện gì? Tống thừa tướng là môn sư của chàng,

sau khi biết chuyện này cũng đã đích thân đi hỏi, nghe nói thế tử có lời với hoàng thượng, do vậy…”

Tô Diệu

không có ý định nhờ Thanh Thu nói giúp gì với thế tử, bởi biết quan hệ

giữa thế tử và Thanh Thu không phải quan hệ bình thường. Nhưng giờ cả

thành đã hỗn loạn cả lên, ban nãy vừa tới cửa lại đụng phải n


Pair of Vintage Old School Fru