
thì đều là có ý xấu cả.
Tống
Củng đương nhiên không thể có ý xấu gì với Thanh Thu, mà là muốn tác
thành cho chuyện tốt của Vệ Minh. Theo hắn thấy, người vốn rất đa tình
như Vệ huynh ở biên cương đã lâu, mấy chuyện phong nguyệt cũng giảm đi
ít nhiều, giờ chỉ nhắm trúng một nha đầu nhưng lại để bên cạnh chứ không động đến, huynh đệ tốt như hắn cũng lo lắng thay cho Vệ huynh. Nhân dịp sinh thần của Thanh Thu, hắn mời rượu nàng liên tục, đương nhiên cũng
không quên cười nói với Huống Linh Ngọc.
Thanh
Thu từ trước đến nay không uống rượu bao giờ, làm sao chống đỡ nổi sự cố ý của Tống Củng, mới uống vài chén đã gục, mê man không biết trời đất
gì nữa. Thấy nàng say sớm như thế, Vệ Minh gọi a hoàn đưa nàng về phòng, còn mình vẫn ngồi im bất động.
Tống
Củng liên tục nheo mày nháy mắt ra hiệu cho hắn cứ mặc kệ mình, nên làm
gì thì cứ đi làm đi, bị Vệ Minh lạnh lùng lườm lại một cái. Tống Củng
muốn nói chuyện thêm với Huống Linh Ngọc một lát nữa, nhưng Huống Linh
Ngọc cũng không ở lại lâu, sau đó cùng Tiểu Liên về Thưởng Thu uyển.
Bản thân Vệ Minh biết lúc này rồi mà còn so đo việc trước kia Thanh Thu từng
đính hôn thì thật nực cười. Sống trên thế gian này, việc không nên làm
nhất là so đo với người đã chết. Cho dù trái tim nàng từng thuộc về
người khác, thì đấy cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Tống
Củng muốn làm gì hắn hiểu rõ, từ bao giờ chuyện này cũng phải cần người
khác giúp thế? Hơn nữa trong tình huống này mà chiếm đoạt Thanh Thu,
chẳng ý nghĩa gì. Nhưng nếu quay về phòng mình, nhớ tới khuôn mặt đỏ
bừng của Thanh Thu khi nàng được dìu về phòng, thật khiến người ta không kìm được lòng thương, không kìm được ý muốn tới thăm.
Phòng
của Thanh Thu vốn là một căn phòng nhỏ, trước kia bố trí cho nàng ở đây
là vì rất gần phòng hắn. Từ khi nàng chuyển vào, cũng không thay đổi
cách bày biện bên trong, có điều dù gì vẫn là nữ tử, rèm giường màu xanh nhạt được nàng thay bằng một tấm rèm sa mờ mờ, bên trên còn thêu hoa
nhưng không biết hoa gì, nhìn bóng người mờ ảo bên trong, không khỏi
khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Vệ Minh
vén rèm hoa lên, cúi người xuống nhìn nàng, ánh nến xuyên qua màn trướng chiếu lên cơ thể duyên dáng của nàng. Một chiếc áo nhỏ màu xanh thêu
hoa mẫu đơn, phối với chiếc quần bằng lụa màu xanh nhạt. Tấm chăn mỏng
không an phận đắp vội trên người Thanh Thu, nàng còn quấn nó thành một
đống giữa đùi và eo, cái giường lộn xộn nhưng lại hấp dẫn người ta vô
cùng.
Tiểu nha đầu hầu nàng đi ngủ xong, thấy thế tử vào phòng bèn biết ý rút lui. Đầu óc Thanh Thu quay cuồng tất nhiên là chẳng biết gì, cảm giác hỗn loạn
chóng mặt, không biết phải làm sao cho dễ chịu. Nàng đổi tư thế mấy lần
rồi mà vẫn không thoải mái, chẳng biết mình đang ở đâu, lúc này hơi men
bốc lên, mới ngủ thiếp đi. Thanh Thu định gọi người mang trà giải rượu
vào, nhưng cố gắng mãi mà không thốt ra được nửa lời.
Ống sưởi của Giám Thiên các hôm nay nóng hơn bình thường, tâm trạng Vệ Minh rối
bời, muốn giơ tay ôm nàng vào lòng, nhưng lại cố gắng kiềm chế.
Vừa rồi
khi Tống Củng mải mê chuốc rượu cho nàng, hắn không lên tiếng, nhưng Vệ
Minh không có ý nghĩ xấu xa như Tống Củng, mà ấp ủ một ý định khác.
Người ta đều bảo say rượu sẽ nói thật lòng, bình thường Thanh Thu rất
thận trọng, nếu hắn hỏi có phải nàng chưa từng quên người xưa không,
nhất định nàng sẽ nổi giận, hoặc sẽ lạnh lùng không đáp.
Đợi lát
nữa nếu có thể nhân lúc nàng nửa mê nửa tỉnh hỏi rõ những gì cần hỏi,
nàng sẽ giúp hắn giải tỏa được những nghi ngờ trong lòng. Nhưng không
ngờ nàng chẳng có chút tửu lượng nào, nhìn Thanh Thu say mềm không còn
biết gì nữa, Vệ Minh thở dài, bộ dạng này thì còn có thể hỏi không?
Hắn lại
không nỡ bỏ đi, đành ngồi bên giường cầm bàn tay nàng, nghĩ cách làm sao cho nàng tỉnh lại một lúc, cũng không cần quá tỉnh táo, có thể nói
chuyện là được rồi. Thanh Thu thì như tỉnh như không, nheo mắt nhìn hắn
một cái, cũng chẳng biết có nhìn rõ là ai không, nhấc cánh tay để lộ hơn nửa lên gối đầu, khiến áo trong cũng bị kéo theo. Khuôn mặt ửng đỏ vô
cùng quyến rũ, đôi môi hồng hé cười, cứ như chuẩn bị chìm vào giấc mộng
đẹp.
Nến, mỹ
nhân, say rượu, nhìn một lúc mà hơi men trong cơ thể Vệ Minh bốc cao, rõ ràng hắn chỉ uống rất ít, có lẽ tình cảnh này mới là nguyên nhân khiến
hắn say. Thanh Thu khi say rượu càng nhìn càng đẹp, không chỗ nào là
không mê hoặc khiến hắn muốn tiến lại gần hơn lại gần hơn nữa…
Như thể
hôn vào đôi môi nhỏ, vuốt ve bàn tay nàng chẳng có gì đáng ngại, hắn có
phải chưa từng làm đâu. Thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi, bất giác Vệ Minh
đưa tay lên lau, ở đó ướt rịn, chẳng trách lại không ngoan như thế. Tối
nay đúng là nóng hơn, giúp nàng ngủ dễ chịu một chút cũng là việc nên
làm. Tay Vệ Minh chạm vào phần eo mềm mại của Thanh Thu, chỉ dừng lại
một chút rồi nhẹ nhàng tháo thắt lưng, chỉ cần một chút thôi, phong cảnh yêu kiều mà hắn muốn thấy sẽ bày ra trước mắt, rất… đẹp.
Chỉ nhìn thấy cảnh đẹp đó mà không làm gì cả, dường như không phải tác phong của Vệ Minh, hắn là một