Insane
Mong Ước Lâu Bền

Mong Ước Lâu Bền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326540

Bình chọn: 8.5.00/10/654 lượt.

ũng thôi không phấn đấu thì

ai có thể thay đổi vận mệnh của gia đình tớ đây? Lần bầu cử chức chủ tịch hội

sinh viên này chính là một sự bắt đầu cho việc tích lũy cho tương lai của tớ.

Nếu thành công tớ mới có niềm tin và động lực tiếp tục phấn đấu. Vì vậy tớ

không thể chịu đựng được sự thất bại, càng không dự định được phải làm gì nếu

như thất bại.

Khả Nhi vốn định khuyên Từ Quang Tông không nên quá coi trọng những hoạt động

như thế này, nhưng nghe cậu ta nói xong những lời này, cô lại không nhẫn tâm

nói ra suy nghĩ của mình, chỉ có thể chân thành chúc phúc cho cậu ta: -Nhất

định cậu sẽ thành công! Chúng tớ đều tin như vậy!

Từ Quang Tông ngoảnh đầu sang nhìn Khả Nhi: -Cậu thực sự nghĩ như vậy à?

-Đương nhiên- Khả Nhi mỉm cười: -Hoàn cảnh gia đình tớ cũng tương tự như gia

đình cậu. Những kẻ xuất thân trong nghèo khó như chúng ta chỉ có thể không

ngừng phấn đấu mới có chút hi vọng. Nếu như không phấn đấu thì một tia hi vọng

cũng chẳng có! Cậu đã có quyết tâm lớn như vậy, sao còn sợ sẽ không thành công?

Từ Quang Tông có thể nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt của Khả Nhi: -Khả Nhi,

cậu có biết không, tớ vẫn luôn thích cậu!

-Hả?- Khả Nhi trợn tròn mắt.

Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí nói ra những lời nói trong sâu thẳm trái

tim, Từ Quang Tông cố tỏ ra tự nhiên: -Ngay từ năm thứ nhất tớ đã để ý đến cậu

rồi. Cậu hoàn toàn khác với những cô gái mà tớ đã gặp, vừa không chịu khuất

phục trước số phận, vừa không kiêu ngạo, ham hư vinh như những cô gái khác. Cậu

thông minh, kiên cường, cầu tiến…Dường như tớ có thể nhìn thấy hình bóng của

chính mình ở con người cậu. Nhưng cậu lại xinh đẹp như vậy, vây quanh cậu toàn

là những công tử giàu có như là Chu Chính Hạo hay Dương Phàm. Họ có những chiếc

xe đua đắt tiền, tớ lấy gì ra mà so bì với họ. Một chút tiền gia sư hàng tháng,

trừ đi tiền sinh hoạt, số tiền còn lại ngay cả mua một bó hoa cũng không đủ.

Một năm nay tớ chỉ dám đứng từ xa nhìn cậu, lặng lẽ quan tâm đến cậu.

Lời tỏ tình của Từ Quang Tông khiến cho Khả Nhi kinh ngạc không thốt lên lời.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, thỉnh thoảng bạn cùng phòng còn bảo

cô quá lạnh lùng. Khả Nhi cũng cảm thấy thế. Cô luôn cho rằng chuyện tình cảm

là hành vi hại mình, hại người, vì vậy cô luôn thẳng thừng từ chối tất cả những

kẻ theo đuổi, tuyệt đối không để cho họ có một chút tơ tưởng hay hi vọng nào

cả. Lâu dần chẳng còn ai dám theo đuổi cô nữa. Trong lòng cô cảm thấy rất vui

vì điều này. Còn đối với Từ Quang Tông, tình bạn giữa cô và cậu ta cũng giống

như tình bạn của cô với Diệp Phi và Khương Lan, chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè mà

thôi. Nếu như Từ Quang Tông có thể trở thành bạn trai của cô, vậy thì Khương

Lan và Diệp Phi chẳng phải cũng có thể trở thành người yêu của cô hay sao?

-Khả Nhi?- giọng nói của Từ Quang Tông như trầm xuống, dường như cậu ta đã có

quyết định rồi: -Những lời này tớ định để sau khi cuộc bầu cử kết thúc mới nói

với cậu. Như vậy mới có thể chứng minh rằng mặc dù về vật chất tớ không bằng

Chu Chính Hạo với Dương Phàm, nhưng về mặt nỗ lực tớ không hề thua kém họ, có

thể cho cậu một tương lai tốt đẹp. Nhưng tớ lại sợ nhỡ mình sẽ thất bại thì có

lẽ tớ sẽ không bao giờ có dũng khí hay cơ hội để nói ra những lời này với cậu

nữa.

- Không, không…-Khả Nhi hoảng loạn: -Tớ không tốt như cậu tưởng đâu…- nếu là

người khác thì Khả Nhi đã thẳng thừng từ chối rồi. Nhưng…người đang đứng trước

mặt cô bây giờ là một người bạn tốt. Hơn nữa vào thời khắc quan trọng này, cô

không dám đưa ra quyết định của mình vì sợ sẽ gây ảnh hưởng đến tâm lí của Từ

Quang Tông.

-Khả Nhi..- Từ Quang Tông bước lên trước một bước, nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt

chân thành: -Có thể hứa với tớ một điều, nếu như tớ thất bại trong lần tuyển cử

này, cậu cứ coi như tớ chưa từng nói gì. Còn nếu như tớ thành công, xin hãy cho

tớ một cơ hội, cho tớ…được làm bạn trai của cậu!

Khả Nhi giật lùi về phía sau, lắp bắp: -Tớ, tớ….tớ không có ý định yêu đương

khi còn đi học

-Trước đây tớ cũng chưa từng nghĩ sẽ có bạn gái khi còn học đại học cho đến khi

gặp được cậu…- trong đôi mắt của Từ Quang Tông ánh lên sự lạc lõng: -Nhưng một

mình phấn đấu cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi và cô đơn. Lúc ấy chúng ta có thể

làm bạn, có thể cổ vũ, giúp đỡ lẫn nhau trong quá trình phấn đấu vì tương lai.

Khả Nhi, tớ hợp với cậu hơn Dương Phàm. Chúng ta mới là những người ở cùng một

thế giới!

Khả Nhi thật sự không hiểu nổi, cô chấp nhận hay không chấp nhận cậu ta có liên

quan gì đến Dương Phàm? Tiếng chuông đầu tiên đã vang lên, điều đó có nghĩa là

cuộc bầu cử sắp bắt đầu.Cô vội vàng chạy về hướng hội trưởng: -Nhanh lên, chúng

ta sắp vào muộn rồi!

Từ Quang Tông vội vàng kéo tay Khả Nhi lại: -Khả Nhi, cho tớ một đáp án đi! Tớ

muốn có thể yên tâm tham gia tuyển cử.

Khả Nhi ngoảnh đầu lại, bắt gặp ánh mắt như van nài của Từ Quang Tông…Có lẽ vì

quá căng thẳng nên tay cậu ta đang siết chặt lấy tay cô. Khả Nhi nhớ lại bát

canh đậu xanh nóng hổi hôm cô bị say nắng. Ngày nào Từ Quang Tông cũng nấu canh

đậu xanh và canh