
mộc nhĩ trắng cho cô rồi nhờ cô trực ban mang lên phòng cho
mình. Bỗng nhiên Khả Nhi cảm thấy mềm lòng. Thôi được rồi, cho cậu ta một cái
đáp án khiến cho cậu ta yên lòng, để cho Từ Quang Tông thuận lợi đi đến thành
công trong cuộc tranh cử này. Những cái khác cứ để đến sau cuộc bầu cử này hãy
nói!
Khả Nhi cắn chặt răng: -Được, tớ đồng ý! Nếu như cậu thành công trong cuộc bầu
cử này, tớ sẽ cho cậu một cơ hội!
Khả Nhi vội vàng chạy ù vào trong hội trường, chẳng may đâm sầm vào Chu Chính
Hạo cũng đang vội vàng chạy đến.
-Em…em…- Chu Chính Hạo lắp bắp cả nửa ngày mà không nói ra được.
Khả Nhi vội vàng kéo lấy tay áo Chu Chính Hạo và giục: -Nhanh lên, chúng ta vào
muộn rồi đấy!
Vừa ngẩng đầu lên Khả Nhi đã nhìn thấy Lệ Na đang đứng trước cửa hội trường
lạnh lùng nhìn hai người. Bước chân Khả Nhi bất giác chậm lại. Hồi chuông thứ
hai lại vang lên, đại hội chính thức bắt đầu. Chu Chính Hạo đưa tay ra kéo lấy
cánh tay Khả Nhi: -Vào nhanh đi!- hai người lướt qua trước mặt Lệ Na, chạy
nhanh vào hội trường.
Hội trường đã kín đặc người, cũng may là Diệp Phi đã để dành hai chỗ trống. Hai
chỗ ngồi này vốn là để dành cho Khả Nhi và Lệ Na, nhưng Lệ Na không chịu ngồi
cạnh Khả Nhi, hơn nữa mấy kẻ theo đuổi cô ấy đã giữ chỗ cho cô ấy rồi. Thế nên
chỗ ngồi này đương nhiên thuộc về Chu Chính Hạo. Hai người thở hồng hộc ngồi
phịch xuống ghế. Người dẫn chương trình bắt đầu đọc diễn văn khai mạc.
Chu Chính Hạo hít thở sâu, nhìn sang bên cạnh thấy Khả Nhi đang ủ ê nằm bò ra
bàn liền ghé sát vào tai Khả Nhi thì thầm: -Em đang buồn phiền vì chuyện ban
nãy?- anh ấy muốn nói đến chuyện chạm mặt Lệ Na ban nãy.
Khả Nhi thờ ơ “ừ” một tiếng.
-Có gì mà phải buồn phiền. Cho dù không có cuộc chạm trán ngày hôm nay thì cô
ta cũng căm hận em lắm rồi. Thế cho nên em có không nói chuyện với anh cả đời
cô ta cũng vẫn hận em y như vậy!
Khả Nhi ngẩng đầu hỏi Chu Chính Hạo: -Hai người dù gì cũng là bạn thanh mai
trúc mã, giờ trở thành kẻ thù, chẳng nhẽ anh không buồn chút nào sao?
-Buồn?- Chu Chính Hạo lắc đầu, nhìn Khả Nhi bằng ánh mông lung: Thật kì lạ! Anh
vốn tưởng bản thân mình cũng có hơi thích Lệ Na! Nhưng sau vụ ầm ĩ hôm ấy, có
lẽ chút thích ấy bị cô ta dọa cho chạy mất dép rồi! Bây giờ nhìn thấy Lệ Na anh
chỉ muốn tránh càng xa càng tốt!
Khả Nhi tò mò hỏi: -Cảm giác thích một ai đó nó như thế nào?
Khuôn mặt rất nghiêm túc Chu Chính Hạo khiến cho người khác tưởng rằng anh đang
đắn đo suy nghĩ. Nhưng nghĩ hồi lâu, Chu Chính Hạo chỉ thốt ra được một câu:
-Anh không biết!
Khả Nhi bực mình gắt: -Chẳng phải là anh đã có kinh nghiệm thích một ai đó hay
sao?
-Chỉ là làm gì cũng quan tâm đến cô ấy nhiều một chút, đối xử tốt với cô ấy hơn
người khác một chút…Anh không biết đây có được coi là thích hay không. Ngoài
những cái đó, chẳng còn cảm giác gì nữa cả!
Diệp Phi ngồi bên cạnh thực sự không chịu nổi nữa, liền khẽ nói: -Hai kẻ ngốc
nghếch, để tôi nói cho mà nghe nhé! Cảm giác thích một ai đó là hễ cứ nhìn thấy
người đó là cảm thấy vui vẻ, không nhìn thấy người đó sẽ cảm thấy nhớ nhung!
Khả Nhi và Chu Chính Hạo đồng thành “À” lên một tiếng. Hai người bốn mắt nhìn
nhau như đã hiểu ra vấn đề. Chu Chính Hạo quay đầu nhìn ra cửa, suy nghĩ mông lung
về một điều gì đó. Còn Khả Nhi thì trầm ngâm: không thấy thì nhớ, nhìn thấy thì
vui…tất cả chỉ rất nhạt nhòa, hóa ra không phải là thích. Lẽ nào lời hứa đó
khiến cho cô không vui?
Bài diễn thuyết của Từ Quang Tông
tương đối xuất sắc, cuối cùng giành được thắng lợi tuyệt đối trước đối thủ cạnh
tranh của mình, trở thành chủ tịch hội sinh viên nhiệm kì mới của học viện kinh
tế đại học Z. Còn Tống Điềm thì trở thành trưởng ban đời sống như mong ước.
Sau khi cuộc bầu cử kết thúc, các cán
bộ hội sinh viên nhiệm kì trước và các cán bộ hội sinh viên nhiệm kì sau sẽ
tiến hành hoạt động bàn giao công việc, vì vậy mà những người khác có thể ra về
trước. Khả Nhi hòa vào dòng người đi ra khỏi hội trưởng. Khi đi ngang qua phòng
học đó, Khả Nhi bất giác nhìn vào bên trong, thấy Từ Quang Tông và mấy người
khác đang ở trong đó nói chuyện với lãnh đạo của học viện. Trong đám công,
khuôn mặt cậu rạng rỡ niềm vui. Nhìn thấy Khả Nhi đi qua, ánh mắt của cậu dừng
lại trên người cô một lát và mỉm cười với cô. Trong lòng Khả Nhi dâng lên một
cảm giác lo lắng và chán nản.
Bởi vì là cuối tuần nên trên đường
về, Khương Lan và Hà Mạn Tuyết đều tách ra để đi chơi với bạn trai, chỉ còn lại
Diệp Phi và Khả Nhi đồng hành. Trên đường đi, Khả Nhi trầm ngâm đến kì lạ. Diệp
Phi ngạc nhiên hỏi: -Sao thế? Xem ra tâm trạng của cậu có vẻ nặng nề!
Khả Nhi dừng bước: -Diệp Phi, hình
như tớ đã làm một chuyện ngốc nghếch!
-Hả?- Diệp Phi kinh ngạc. Trong sáu
cô gái của phòng 312, trừ Khương Lan ra thì Khả Nhi là nhỏ tuổi nhất, nhưng Khả
Nhi lại là người biết cách cư xử là hành động có lập trường nhất. Đây là lần
đầu tiên Diệp Phi thấy Khả Nhi có vẻ bối rối không biết phải làm thế nào. Diệp
Phi liền đến bên cạnh, siết chặt vai Khả Nhi rồi bảo: -Đi nào, chúng ta tìm chỗ
nào đó