Polaroid
Mong Ước Lâu Bền

Mong Ước Lâu Bền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326684

Bình chọn: 10.00/10/668 lượt.

o sao?

-Hài, là mua cho người lớn mà, có phải dẫn cậu đi mua quần áo lót đâu mà ngại?

Hơn nữa nhà anh ấy cũng có người lớn, biết đâu lại có thể góp ý cho cậu. Dù sao

cũng tốt hơn là để cậu một mình lọ mọ khắp nơi.Cậu đi hỏi anh ấy xem, nếu không

được còn tìm cách khác!

Khả Nhi quyết định đi hỏi thử Dương Phàm xem sao. Sau nghi nghe xong mục đích

đến tìm của Khả Nhi, Dương Phàm liền vui vẻ nhận lời: -Ok, không vấn đề! Anh có

một người họ hàng bán quần áo, em đưa số đo của bà và mẹ cùng với kiểu dáng mà

em thích cho anh. Cuối tuần anh sẽ mang áo về cho em xem! Làm thế em đỡ phải

mất công đi, để dành thời gian mà ở lại kí túc ôn tập!

Khả Nhi im lặng cân nhắc đề nghị của Dương Phàm. Mặc dù thường ngày cô vẫn học

hành đầy đủ nhưng trước khi thi có thời gian ôn tập vẫn tốt hơn. Mặc dù vài

trăm đồng tiền học bổng giờ chẳng thấm vào đâu so với thu nhập của Khả Nhi

nhưng cô vẫn muốn giành được nó để dễ ăn dễ nói với bà và mẹ.

Thấy Khả Nhi không lên tiếng, Dương Phàm tưởng là Khả Nhi không yên tâm, anh vội

vàng nói: -Yên tâm đi! Anh sẽ mang về cho em xem trước, nếu như không đồng ý

anh sẽ giúp em đổi lại! Dù sao cũng là của người nhà nên cũng dễ ăn nói hơn!

-Sao lại không yên tâm chứ, chỉ là em thấy làm phiền anh quá thôi!- vừa nói Khả

Nhi vừa lấy ví tiền trong túi ra: -Khoảng bao nhiêu tiền hả anh? Nếu như chỗ

này không đủ, em sẽ…

Dương Phàm đẩy bàn tay đang cầm tiền của Khả Nhi lại. Bàn tay của cô vẫn hơi

lạnh như ngày nào. Anh vừa chạm phải cô lập tức rút tay lại: -Đợi khi nào có

quần áo rồi nói sau!

Đến chiều chủ nhật, quả nhiên Dương Phàm mang áo đến cho Khả Nhi. Hai chiếc áo

hoàn toàn giống như ý của Khả Nhi. Chiếc áo mua cho bà là áo khoác nhung, chiếc

áo mua cho mẹ là chiếc áo làm bằng lông cừu…chất vải rất mềm mại, mặc vào vô

cùng dễ chịu, lại rất đẹp nữa.

-Thế nào? Dương Phàm hỏi: -Em có hài lòng không?

-Có chứ, em rất thích!- Khả Nhi gật đầu lia lịa: -Bao nhiêu tiền, em lập tức

trả anh!

-Đừng vội, tiền nhất định là phải đòi em rồi- vừa nói Dương Phàm vừa giơ ra ba

ngón tay: -Ba trăm đồng, không hơn không kém một xu! Mau moi tiền ra đây!

Khả Nhi bán tín bán nghi: -Sao lại rẻ vậy?

-Đương nhiên rồi…- Dương Phàm mặt không hề biến sắc: -Anh đã ra tay thì gạo xay

ra cám! Bác ấy đã để cho anh hai cái áo này với giá ưu đãi đấy! Thích chứ hả?

Nào, mau nói vài câu dễ nghe xem nào!

Nỗi nghi ngờ trong đầu Khả Nhi biến mất, cô vừa rút tiền trong ví vừa nói: –

Anh thật là thông minh tài giỏi, đẹp trai quyến rũ, độc nhất vô nhị…

Dương Phàm gật đầu hài lòng: -Câu này anh thích nghe đấy! Nào, cô bé, hôn anh cái

nào!

-Được…-Khả Nhi cười ngọt ngào rồi ghé sát vào bên má của Dương Phàm. Bỗng nhiên

một tiếng gầm lớn như tiếng gầm của sư tử vang lên bên tai Dương Phàm: -Anh

biến đi càng xa càng tốt cho tôi nhờ!

-Oa, quả nhiên không phải hạng dễ bắt nạt- Dương Phàm xoa xoa tai: -Sao trước

mặt người khác em hiền như bụt mà trước mặt anh em chẳng khác gì con sư tử cái

thế hả?

-Em có một cô bạn thân tên là Triệu Tương Vũ. Cô ấy rất xinh đẹp, ai cũng khen

cô ấy vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.

-Hơ?- Dương Phàm vẫn chưa hiểu ý của Khả Nhi.

Khả Nhi thở dài: -Nhưng mà trước mặt em cô ấy chẳng dịu dàng cũng chẳng hiền

lành chút nào. Có một lần, cô ấy mặc một cái áo nhung màu trắng rồi hỏi em có

đẹp không. Em bảo là nhìn xa giống gấu trắng bắc cực, lại gần quả nhiên đúng là

gấu bắc cực. Kết quả là cô ấy lao đến tẩn cho em một trận!

-Sau đó thì sao?

-Sau đó em hỏi cô ấy câu hỏi y hệt của anh lúc nãy!

-Cô ấy nói gì?

-Cô ấy ngửa cổ lên trời cười ba tiếng : ha ha ha rồi bảo, giả vờ hiền lành để

cho người ngoài xem thôi. Cậu là chị em tốt của tớ, mà đã là chị em tốt thì cần

gì giả vờ cho phí công!

Dương Phàm vẫn chưa hiểu ý củaKhả Nhi: -Em có ý gì hả?

-Ý của em là: Em đã truyền đạt nguyên văn câu nói của cô ấy cho anh nghe, anh

có cần em ngửa cổ lên trời cười ba tiếng ha ha ha nữa không?

-Chị em, chị em…-Dương Phàm lúc này mới vỡ lẽ, anh nghiến răng, gằn giọng: -Em

thật nham hiểm!

Khả Nhi cười khanh khách rồi nhanh chân chạy vào kí túc xá.

Về đến phòng, Diệp Phi và Khương Lan thấy hai chiếc áo đẹp như vậy mà chỉ có ba

trăm tệ nên vô cùng kinh ngạc, kêu ầm lên là muốn mua hai cái áo như vậy nên cứ

bám lấy Khả Nhi đòi Khả Nhi phải hỏi hộ xem Dương Phàm mua chúng ở đâu.

Tang Lệ Na giở nhãn hiệu của hai chiếc áo ra xem rồi “Hả” một tiếng rõ to: -Khả

Nhi, đích thị là Dương Phàm có ý với cậu rồi!

Khả Nhi vốn đã nghi ngờ, giờ nghe thấy Lệ Na nói như vậy liền hoang mang hỏi:

-Thế hai chiếc áo này khoảng bao nhiêu tiền?

-Quần áo của thương hiệu này chỉ có bán ở các bách hóa lớn, hơn nữa xưa nay

chưa bao giờ giảm giá! Đừng nói là ba trăm tệ, ngay cả ba nghìn tệ chưa chắc đã

mua nổi!- nói rồi Lệ Na cười đầy ngụ ý: -Dương Phàm đã có lòng với cậu như vậy

thì trước mặt anh ấy cậu cứ làm như không biết, đừng phụ lòng người ta!

Khả Nhi lặng lẽ gấp hai chiếc áo lại rồi cầm sổ tiết kiệm ra ngân hàng rút hết

tài khoản tiết kiệm của mình ra.

Lúc Khả Nhi đến phòng của Dương Phàm,

anh đang