Old school Easter eggs.
Mong Ước Lâu Bền

Mong Ước Lâu Bền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326783

Bình chọn: 9.5.00/10/678 lượt.

n mới. Tối

nay đến lượt lớp Khả Nhi.

Ở trường đại học, sự tiếp xúc giữa thầy cô và học trò chỉ hạn chế ở trên giảng

đường, việc triển khai các công tác sinh viên thường ngày hầu hết là do các cán

bộ hoặc phụ trách của các đoàn, hội trong học viện xử lí. Trong đó hội sinh

viên có thể coi là một tổ chức quyền lực nhất của học viện. Vì vậy mà các học

sinh mới vào ít nhiều đều có chút kính nể và tò mò đối với hội sinh viên của

đại học.

Cô giáo phụ trách vừa đi ra là các cô gái bắt đầu bàn tán xôn xao. Tống Điềm

lên tiếng: -Tôi thấy bạn đồng hương trên hai khóa kể là hội sinh viên chính là

một nơi có thể rèn luyện khả năng của bản thân, hơn nữa nếu được đảm nhận một

chức vụ nào đó như chủ tịch hoặc trưởng ban sẽ có lợi ích lớn cho việc tìm kiếm

việc làm sau này!

-Hứ…-Lệ Na bắt đầu phản pháo lại: -Cậu tưởng được làm trưởng ban hay chủ tịch

hội sinh viên mà dễ à? Tôi nghe Chu Chính Hạo nói, những sinh viên mới ban đầu

gia nhập hội sinh viên chỉ có thể làm cán sự. Cậu có hiểu thế nào là “cán sự”

không? Có nghĩa là mỗi khi trưởng ban ra lệnh, cậu sẽ phải chạy đôn chạy đáo

khắp nơi làm việc nhưng công lao lại thuộc về kẻ khác. Đợi đến học kì sau, nếu

như trưởng ban cất nhắc thì cậu mới được lên làm chức vụ phó trưởng ban. Mặc dù

là phó trưởng ban nhưng thực tế chỉ là một chân lon ton của trưởng ban mà thôi!

Nếu như không được cất nhắc thì cậu coi như công toi, mất cả kì làm việc không

công cho kẻ khác. Đến nhiệm kì sau, nếu được bầu thì mới có cơ hội làm chủ tịch

hoặc trưởng ban. Còn nếu không được bầu thì còn thảm hơn là làm chân lon ton,

mất toi nửa năm làm việc vất vả!

Diệp Phi trợn tròn mắt ngạc nhiên: -Sao mà kinh khủng thế? Thế thì chẳng nhẽ

chủ tịch, trưởng ban của hội sinh viên bây giờ đều từ “người giúp việc” ngoi

lên à?

-Đúng thế!-Tống Điềm hậm hực: -Dù sao cũng phải bắt đầu từ những việc nhỏ mà!

Diệp Phi, tới lúc ấy chúng ta cùng đăng kí tham gia vào hội sinh viên đi!

-Không đâu-Diệp Phi lắc đầu: -Tớ thích tham gia vào ban cán sự lớp hơn. Tớ muốn

làm bí thư chi bộ của lớp. Khả Nhi, cậu thì sao? Có dự định gì không?

-Tớ á?-Khả Nhi bật cười: -Cậu tự ứng cử đi, tớ bỏ phiếu cho cậu là được rồi!

Còn chuyện tham gia vào các hội sinh viên hay cán bộ lớp thì…tớ không tham gia

đâu, không có thời gian mà!

-Học kì đầu của năm nhất đâu có nhiều môn, cậu bận gì mà không có thời gian

chứ?- Lệ Na lẩm bẩm.

-Bận kiếm tiền chứ gì? Đại tiểu thư thân mến, no ấm là nhu cầu hàng đầu của con

người mà!

Buổi giao lưu xét về tổng thể có thể coi là đã tổ chức thành công. Mọi người

đều là sinh viên, không cần thiết phải e dè, hơn nữa các sinh viên mới phát

hiện ra rằng các cán bộ của hội sinh viên cũng không quá kiêu căng như trong

tưởng tượng. Thế nên các sinh viên mới này nghĩ gì hoặc muốn tìm hiểu về điều

gì đều mạnh dạn nêu ra. Còn các cán bộ của hội sinh viên ai nấy đều kiên nhẫn

trả lời.

Khả Nhi ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe một lúc. Trong nội dung giao lưu không

có những vấn đề mà cô quan tâm, vì thế nên suy nghĩ của cô dần dần chuyển sang

vấn đề khác. Khả Nhi ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chỉ hơi ngẩng đầu lên là đã có

thể nhìn thấy mặt trăng lơ lửng trên bầu trời cao. Chỉ còn hai ngày nữa thôi là

đến trung thu rồi. Ở nhà chỉ còn có bà ngoại và mẹ, không biết hai người có cảm

thấy buồn tẻ hay không. Nhớ lại mái tóc bạc phơ của bà, khuôn mặt mệt mỏi của

mẹ, tự nhiên Khả Nhi lại thấy sống mũi cay cay. Bà ngoại tuổi tác đã cao, mẹ

lại gầy yếu, lắm bệnh, gia đình còn nợ chồng nợ chất…dù sao thì cô cũng phải cố

gắng nhanh chóng tự lập, gánh vác bớt một phần trách nhiệm trên vai mẹ. Phải

nhanh lên, nhanh nữa lên mới được!

Bỗng nhiên một cốc nước được đưa tới trước mặt Khả Nhi: -Bạn có uống nước

không?- Khả Nhi ngoảnh đầu sang nhìn…trước mắt là khuôn mặt khôi ngô của một

nam sinh: đôi mắt to, đôi lông mày rậm, khuôn mặt rất ưa nhìn. Chàng trai này

có vẻ rất thật thà, điều đó khiến cho Khả Nhi liên tưởng tới Khương Lan.

Thấy Khả Nhi đang nhìn mình, chàng trai có chút bối rối: -Tôi là Từ Quang Tông,

là bạn cùng lớp với cậu.

Khả Nhi đón lấy cốc nước từ tay Từ Quang Tông rồi lịch sự nói: -Cám ơn cậu!

-Không có gì!-Từ Quang Tông có vẻ đã lấy lại được vẻ tự nhiên trên khuôn mặt:

-Hình như cậu không mấy hứng thú với những vấn đề trong buổi tối ngày hôm nay?

-Tôi quan tâm đến vấn đề làm thêm hơn!-Khả Nhi thẳng thắn đáp: -Nhưng mà ngồi

nghe cả tối mà không thấy những thông tin có liên quan.

-Cậu có thể tới trung tâm môi giới việc làm cho sinh viên để hỏi thăm xem sao.

Tuy nhiên cơ hội tìm việc ở trung tâm đó rất có giới hạn. Chủ yếu vẫn phải tự

mình tìm kiếm! Tôi nghĩ làm gia sư vẫn là công việc phù hợp nhất!

Khả Nhi chỉ mỉm cười không nói. Không

phải là cô chưa từng nghĩ tới việc đi làm gia sư, nhưng trường đại học Z này

nằm ở ngoại ô, xung quanh chẳng có khu dân cư, mà phần lớn học sinh của trưởng

tiểu học trực thuộc đại học Z lại là con em của các giáo viên trong trường, bản

thân bố mẹ chúng đều đã là những giáo viên giỏi, thế nên công việc gia sư đâu

có dễ tìm. Còn nế