
ến.
Tin tức đó cũng chỉ là bản đồ vẽ một lộ trình còn đang dang
dở.
Hắn nhìn xong, khuôn mặt như cười như không, lập tức đứng dậy
xuất phát, ra lệnh lưỡng kỵ ở lại Diệp Thành đợi lệnh, một mình dẫn thập ngũ kỵ
còn lại tiến đến dịch quán cách Diệp Thành chỉ có nửa ngày đường.
Dịch quán đó vốn nằm trong một làng nhỏ bình thường, nhưng
vì địa hình đặc biệt nên bị một nhóm sơn tặc nhiễu nhương, sau này chiếm lĩnh
làm căn cứ, chuyên môn chặn đường cướp của những người đi đường. Hắn vốn biết
tin từ trước nhưng lại không lệnh cho người thay mình cai quản Kinh Bắc là Mộ
Liêu dẫn quân tiêu diệt. Một khi sự tự do bản thân cũng không làm chủ được mà
vùng phong địa lại quá thái bình cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Thực ra từ khi hắn rời khỏi phủ Thanh Yến cũng rất bận rộn,
vừa phong cấm toàn thành, vừa phái người truy tìm tung tích của Mi Lâm, ngoài
ra còn phải đối phó với Mục Dã Lạc Mai trong khi nàng ta càng ngày càng khó
tính, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng khó có thể chu toàn được. Hơn nữa, thời
cục hiện tại cũng rất bất ổn, Mộ Dung Cảnh Hòa trở về sớm ngày nào tốt ngày ấy.
Vì vậy hắn cũng không cho phép mình rảnh rỗi.
Đem từng chi tiết tung tích điều tra được vẽ thành một bản đồ,
đến buổi chiều ngày thứ hai, sau khi xác định được phương hướng, hắn không thể
không thở phào nhẹ nhõm. Chẳng dám chậm trễ, Thanh Yến ngay lập tức phái người
gửi đến Diệp Thành. Không thể không nói rằng, hắn có thể trở thành tâm phúc của
Mộ Dung Cảnh Hòa chắc chắn không phải vì may mắn, chí ít trí tuệ và tác phong
hành sự của hắn quả thật ít người có thể so bì.
Bản đồ đường đi đó tuy rằng ban đầu rẽ đông ngoặt tây, có những
lúc còn cố ý quay ngược trở lại, khiến người khác khó có thể xác định chính xác
phương hướng thực sự là gì, nhưng đến buổi chiều thứ hai cũng để lộ đích đến đó
là thôn Lão Oa Tử.
Mi Lâm không thể nào ngờ được, khi hai người họ còn chưa đi
đến đích thì đã bị lộ hành tung. Sau khi họ vào ngôi làng này, trong lúc đang dốc
toàn sức tập trung để đối phó với ông chủ dịch quán thì Mộ Dung Cảnh Hòa đã dẫn
thuộc hạ đội tuyết lẻn vào, âm thầm khống chế hoàn toàn sơn tặc trong thôn.
“Ông chủ.” Mộ Dung Cảnh Hòa bước vào, giẫm lên tấm ván cửa
dưới đất không thèm để ý những người bên trong đang ngạc nhiên tột độ, phủi phủi
tuyết bám trên người, trầm giọng nói.
Rõ ràng ai cũng nhận ra sự tức giận của hắn, nhưng ngoài phá
vỡ tấm cửa thì hắn lại không hề có thêm biểu hiện gì lỗ mãng cả.
Trịnh Tam ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hắn, nhất thời cũng không
biết ứng phó thế nào cho phải. Nhưng cũng chẳng để hắn ta đứng đó chần chừ lâu,
Mộ Dung Cảnh Hòa liền tiến lại gần, vừa gỡ bỏ nút thắt trên áo choàng, vừa gườm
gườm nhìn. Trịnh Tam bất giác thấy sợ hãi, vội vàng đứng dậy, nhường lại chỗ ngồi
cho hắn. Mi Lâm và Việt Tần cũng cùng lúc đó đứng dậy, chỉ có mỗi lang trung chốc
đầu vẫn ngồi ở đó miệng ngậm tẩu thuốc hít hà.
“Khách quan, khách quan đến một… một mình sao?”
Mộ Dung Cảnh Hòa không thèm nhìn một ai, chỉ liếc mắt nhìn
quanh không gian không rộng cũng không hẹp này, sau đó quay ra ngoài cửa nói:
“Vào hết đây đi.” Vừa nói vừa rũ tấm áo choàng trên mình xuống.
Mi Lâm lúc này tâm trạng đang rối bời bất giác đưa tay ra
đón lấy, nhưng lại bị hắn đẩy ra, sau đó ném áo khoác sang một bên cho Việt Tần
còn đang ngơ ngẩn vì ngạc nhiên. Tiếp đó, từ cửa chính bước vào hơn chục hảo
hán cùng mặc áo giáp da đen xì, họ phủi sạch bụi tuyết bám trên người rồi khom
lưng hành lễ với Mộ Dung Cảnh Hòa, sau đó lần lượt gỡ áo choàng ra, tự tìm chỗ
ngồi. Người tuy đông, nhưng tuyệt đối chỉ nghe thấy tiếng trang phục cọ vào
nhau sột soạt.
Trịnh Tam thấy cảnh tượng như vậy, thầm kinh hãi, chỉ biết
ngẩn người ra đứng nhìn.
Mộ Dung Cảnh Hòa ngồi xuống, thấy hắn ta ngẩn người đứng đó,
không vừa ý chau mày nói: “Chuẩn bị ít lò sưởi mang đến cho mấy huynh đệ kia của
ta, có thức ăn gì cứ mang hết ra.” Nói đến đây, nhìn đám bụi tuyết bay khắp
trong tiệm, tự dưng thấy có chút hối hận vì sự lỗ mãng ban nãy của mình, đành
nói: “Lấy tấm gỗ chắn cửa lại, đừng để gió thổi vào.”
“Ồ ồ, dạ… dạ…” Trịnh Tam định thần lại, kéo tay Việt Tần,
“Việt Tần, mau đến phụ một tay.”
Việt Tần vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi gặp lại Mộ Dung Cảnh
Hòa, tuy rằng hoàn cảnh không thích hợp để biểu lộ sự thân mật với hắn nhưng
ánh mắt vẫn mở tròn ngẩn người ra chăm chú nhìn về phía Mộ Dung Cảnh Hòa. Bị Trịnh
Tam kéo đi vài bước mới tỉnh táo lại, đang định rảo bước thì thấy Mộ Dung Cảnh
Hòa đột nhiên quay sang nhìn mình.
“Việt Tần ở lại đây.”
Hắn vừa dứt lời liền có hai người trong nhóm kỵ binh mặc áo
giáp xanh đan lẫn kim tuyến hình ngân hổ dang cánh đứng dậy giúp Trịnh Tam một
tay khiến cho Trịnh Tam vừa nể sợ, vừa hiếu kỳ, vừa ngưỡng mộ nhìn hai người họ.
Không để ý đến những người kia, Mộ Dung Cảnh Hòa tiếp tục
nhìn về phía Việt Tần, ý bảo ngồi xuống.
Việt Tần không ngờ Mộ Dung Cảnh Hòa sau khi bình phục lại uy
phong như thế, không kìm chế được sự sùng bái, cười hì hì nhìn hắn, có rất nhiều
câu muốn hỏi, muốn hỏi vì sao