
anh chồng
đẹp trai của bà khó có thể tránh được việc trở thành đối tượng săn đón
của những người phụ nữ khác. Ông George đã không ít lần bị bọn họ dùng
đủ cách để dụ dỗ, mê hoặc. Thậm chí một lần nọ, cô thư kí văn phòng còn
cởi không sót một mảnh vải, nằm trên sô pha đợi ông... Song George luôn
chọn cách quay đầu bỏ đi, trước nay chưa từng liếc nhìn những người phụ
nữ khác. Trong suốt mấy chục năm sống cùng nhau, chưa một lần ông phản
bội bà. Đây chính là điểm mà Marlene tự hào về chồng mình nhất. Bà luôn
cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này. Sau bao
lần đi hết phòng khám này đến bệnh viện khác để chữa bệnh, luôn có một
người kị sĩ trung thành ở bên bảo vệ cho người phụ nữ to béo nặng nề, đi lại không vững đó. Tất cả mọi người đều nhớ đến họ, tôn trọng họ,
ngưỡng mộ họ, đương nhiên trong đó có cả Tuyết Nhung.
Vài tuần
trước lễ Giáng sinh, nghe nói bà Marlene lại vừa phải phẫu thuật đầu gối nên Tuyết Nhung làm vài món ăn rồi mang sang thăm bà. Vừa bước vào nhà, cô liền nhìn thấy quà Giáng sinh, giấy gói quà đủ màu, băng dính, kéo
bày la liệt khắp nơi. Marlene nằm trên ghế sô pha, thoải mái dựa đầu vào một chiếc gối, trong khi đó George đang loay hoay giữa đống quà Giáng
sinh, mồ hôi lấm tấm trên trán. Marlene nằm trên ghế nói: “Anh yêu à,
chiếc áo len màu sữa mua cho con gái anh cho vào chiếc hộp dẹt đằng sau
kia kìa.” George lập tức quay đầu lại tìm hộp và áo, rồi nhanh chóng đặt chúng vào nhau. Sau khi ông làm xong, Marlene lại nói: “Anh yêu à, anh
nên nghỉ ngơi, rồi đi lấy chút gì trong tủ lạnh ra uống đi! Giờ anh cũng đã có tuổi rồi, cần chú ý đến sức khỏe của mình.” George không nghe
theo lời của Marlene, vẫn chăm chú gói quà, xong xuôi mới quay sang nói: “Thôi được rồi, anh sẽ đi uống nước. Em yêu à, em cũng uống cái gì đó
nhé! Bác sĩ nói em phải uống thêm hai cốc nước mỗi ngày khi uống loại
thuốc mới này.” Khi đi qua cửa, đến tủ bếp phía sau, George đột nhiên
nói với Marlene: “Em yêu à, anh giờ mới nhớ ra, ngày mai khi các con về, em bảo chúng đừng có quậy lung tung đồ trong nhà bếp nhé. Đó là quà
Giáng sinh anh chuẩn bị riêng cho em. Nếu chúng động vào làm lộ bí mật
với em thì mất công anh chuẩn bị cả một năm trời.” Đúng là một người
chồng thuần phát, thật là một đôi vợ chồng yêu thương nhau. Tuyết Nhung
nghĩ đây không phải là tình yêu “bên nhau trọn đời, bách niên giai lão”
mà người ta vẫn nhắc đến đó hay sao?
Vì vậy, bây giờ, khi gấp lại lá thư của Lancer, Tuyết Nhung hoàn toàn không tin vào câu “đàn ông suy nghĩ bằng nửa người phía dưới” mà anh ta viết. Cô chỉ tin rằng, dù hôn
nhân của mình có thất bại thì thế gian này vẫn luôn có những tình yêu
chân thật, những người đàn ông tốt và những cuộc hôn nhân mãi mãi không
bao giờ rạn nứt. Nhưng tại sao cô đã cố gắng và nỗ lực rất nhiều, mà vẫn chỉ là một kẻ thất bại đáng thương? Người ta vẫn nói “những kẻ đáng
thương tất có chỗ đáng trách”, vậy điểm đáng trách của cô rốt cuộc ở chỗ nào? Liệu cô có cần suy xét lại bản thân mình một cách nghiêm túc
không?
Lúc này, Tuyết Nhung lại nhớ đến câu chuyện của một người
phụ nữ khác. Đó là nữ giáo sư người Hoa dạy piano ở khoa nhạc đại học
Mi-chi-gân. Mặc dù đã sắp đến tuổi về hưu rồi, nhưng vẻ đẹp quý phái của bà vẫn thu hút mọi ánh nhìn. Bà ăn nói có duyên, trên cổ luôn thắt một
chiếc khăn lụa hợp với màu váy. Những học sinh Trung Quốc học trong khoa âm nhạc thường được nghe nhiều giai thoại về bà. Nghe nói, khi còn học ở Đài Loan, vì bà giỏi giang xinh đẹp hơn người nên có rất nhiều người
theo đuổi, trong số đó có một người là học trưởng của khoa chính trị.
Người đó phong độ ngời ngời, tài hoa vượt trội, cả giáo viên lẫn bạn bè
đều cho rằng tương lai anh ta sẽ ngồi lên ghế tổng thống danh giá. Khi
cặp kim đồng ngọc nữ, nam tài nữ sắc này bắt đầu qua lại với nhau, cả
trường xôn xao. Đây công nhận đúng là một chuyện chấn động trong trường. Nhưng chỉ ba tháng sau, cặp đôi này bỗng dưng đường ai nấy đi. Tất cả
mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao, sau đó hỏi thăm mới biết, thực ra giữa hai người chẳng xảy ra chuyện gì to tát, mà họ chia
tay chỉ vì một chuyện hết sức nhỏ nhặt. Một ngày nọ, khi cùng dạo bước
trên con đường rợp bóng cây xanh, cô giáo dạy piano hỏi viên học trưởng: “Trong số các ca sĩ Đài Loan bây giờ, anh thích ai?” “Bạch Gia Thảo”,
anh chàng học trưởng buột miệng trả lời. Vừa nghe xong câu nói đó, cô
giáo liền quay đầu bỏ đi, từ đó không bao giờ quay trở lại nữa. Khi biết được câu chuyện này, ai nấy đều ngơ ngác không hiểu: thích Bạch Gia
Thảo thì sao chứ? Đó cũng có thể thành một lí do để chia tay sao? Tất cả mọi người đều lấy làm lạ. Kết quả bốn mươi năm sau, khi gặp nhau vào
ngày hội trường, cô giáo dạy piano là người có cuộc hôn nhân hạnh phúc
và mĩ mãn nhất. Trong khi đó vị học trưởng kia không chỉ không leo lên
được ghế tổng thống, mà đã kết hôn rồi lại ly hôn đến ba lần. Quả thực
không biết đã có biết bao cô gái vì ông ta mà phải đau đớn rơi lệ.
Ngoài cô giáo dạy piano nọ, Tuyết Nhung còn nhớ đến câu