
ph.
Cuối cùng Ngô
Vũ cũng đã đến, giờ đã hơn năm giờ chiều. Lúc này, xe của tòa thị chính
đang xúc tuyết ra khỏi những con đường chính. Ngô Vũ phải dừng xe ở nơi
cách nhà Tuyết Nhung vài con phố. Anh cố gắng đạp lên lớp tuyết dày đến
tận đầu gối, lê từng bước nặng nề đi về phía nhà cô.
“Đinh
đooong! Đinh đooong!” Cuối cùng Ngô Vũ cũng đã đến được nhà Tuyết Nhung. Anh bấm liền hồi chuông nhưng vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Ở
thành phố nhỏ Saint Joseph, trận bão tuyết đã tan, chỉ còn sót lại sự
tĩnh lặng và lạnh lẽo đến rợn người bao trùm khắp không gian. Trên đường lớn không có một bóng người, trong những con ngõ nhỏ cũng chẳng thấy
ai, toàn bộ thế giới bàng bạc này đều được nhường lại cho thiên nhiên.
Thiên nhiên giống như một người mẹ trẻ vừa trải qua cơn đau sinh nở, nằm trên chiếc giường làm bằng tuyết, đắp chăn làm bằng tuyết, gối đầu lên
chiếc gối cũng được làm từ tuyết, rồi dần dần thiếp đi, thiếp đi, thiếp
đi…
Trong phòng, Tuyết Nhung ngồi tựa vào sô pha, mê man trong
những nỗi đau giằng xé tâm can. Ngay từ khi tiếng chuông cửa đầu tiên
vang lên, cô đã biết người đó là ai. Ai có thể vượt qua cơn bão tuyết
điên cuồng, ai có thể phá vỡ bầu không gian im ắng đáng sợ đang xâm
chiếm khắp nơi. Đó chắc chắn không thể là Lancer. Anh ta vốn không có
lương tâm, vì thế chắc chắn sẽ không vì hối hận và cắn rứt mà quay lại.
Đó cũng chẳng thể là người đưa thư, bởi vì không có ai có thể đưa thư
trong thời tiết như thế này, càng không thể là hàng xóm, vì họ chắc chưa kịp xúc lớp tuyết dày tích lại trước cửa nhà. Ngoài Ngô Vũ, thế giới
này ngoài Ngô Vũ ra, thì chẳng thế là ai được nữa. Nhưng, Tuyết Nhung
không muốn ra mở cửa. Cô không muốn để Ngô Vũ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình bây giờ. Tất cả là do cô tự chuốc lấy. Chút tự trọng còn sót
lại không cho phép Tuyết Nhung đối diện với người con trai Trung Quốc
đó, người không bao giờ bỏ lại cô trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Ngô Vũ biết rõ Tuyết Nhung đang ở trong nhà. Giữa thành phố đã hoàn toàn bị tê liệt sau trận bão tuyết, một mình cô ấy còn có thể đi đâu? Anh cũng
đoán ra lý do tại sao cô ấy lại không ra mở cửa cũng như không muốn gặp
mình. Lúc này, lòng anh lại càng xót xa: “Tại sao? Tại sao ông trời lại
tàn nhẫn với cô ấy như thế? Tại sao vậy?”
“Tuyết Nhung! Nhung
Nhi, em ra mở cửa đi, mở cửa đi!” Ngô Vũ bắt đầu gõ cửa: “Anh biết em
đang ở trong đó, anh cũng biết em đang nghĩ gì! Em mở cửa cho anh có
được không?”
Sau cánh cửa lạnh lẽo, lòng Tuyết Nhung đang rối như tơ vò. Giữa thời tiết khủng khiếp này, Ngô Vũ vẫn liều mình đến tìm cô, anh ấy đã phải vất vả thế nào mới đến được đây. Nghĩ vậy nên có lúc cô
đã định ra mở cửa. Nhưng mỗi lần như vậy, cô lại rụt tay lại, vì thấy
mình chẳng còn tư cách để đối diện với Ngô Vũ. Lúc này, cô chỉ thấy xấu
hổ và đau đớn. Rõ ràng Tuyết Nhung biết, Ngô Vũ vì lo lắng và quan tâm
đến mình mới đến đây, nhưng càng như thế, cô lại càng không thể tha thứ
cho bản thân mình. Giờ đây, sự kiêu hãnh và lòng tự tôn của cô đã hoàn
toàn biến mất.
“Nhung Nhi, em nghe anh nói, anh đến đây không
phải để trở thành kẻ cứu vớt cuộc đời em, cũng không phải vì thương hại
em! Anh đến để thực hiện tiếp lời hứa của mình trước đây! Em có còn nhớ
anh đã từng nói gì không? Lời hứa ấy vẫn luôn có hiệu lực, em còn nhớ
không? Có còn nhớ không em?”
Nghe đến đây, sống mũi Tuyết Nhung
bỗng cay xè, nước mắt trào ra, lăn dài hai bên gò má. Sao cô lại không
nhớ kia chứ? Đó là khi Ngô Vũ kéo va li trở về từ sân bay, lúc chia tay, lời cuối cùng anh nói chính là lời hứa đó. Nhưng bát nước đổ đi làm sao lấy lại được! Liệu cô có còn tư cách giúp anh thực hiện lời hứa của
mình? Tuyết Nhung ngồi sụp xuống đất, khóc không thành tiếng.
Lúc này, cảm giác tuyệt vọng đã bao trùm lấy Ngô Vũ: “Nhung Nhi, Nhung Nhi
à!” Anh lại gõ cửa: “Em nghe anh nói được không? Em đừng coi anh là một
gã đàn ông, mà hãy coi anh như người thân của em, em hiểu chứ?” Ngô Vũ
dựa người vào cửa, rồi không kìm nén nổi lòng mình, nấc lên từng tiếng
nghẹn ngào. Bên trong và bên ngoài, giữa một lớp cửa, hai trái tim đang
cùng rơi lệ - “đồng thị thiên nhai nhân, đồng thời tâm bi thích, thương
thương bạch tuyết lân, bi động chi vô ngữ”: cùng là người nhân gian,
cùng đau đớn tâm can, tuyết rơi trắng bốn phương, xót xa không thành
lời.
Vào đúng lúc khoảnh khắc Ngô Vũ tuyệt vọng quay người bước
đi, thì cửa bỗng mở. Tuyết Nhung lao ra ngoài. Tóc cô buông xõa, đôi
chân trần đứng thẫn thờ trên tuyết lạnh. Ngô Vũ quay lại, bắt gặp anh
mắt thất thần và bộ dạng tàn tạ người không ra người của cô: “Nhung Nhi, em làm sao vậy? Anh là anh Ngô Vũ của em đây! Em vẫn còn có anh là
người thân nữa mà.” Hai người ôm chầm lấy nhau, khóc nức nở.
Giây phút này, Ngô Vũ hận mình không thể đưa Tuyết Nhung đi khỏi nơi đây, đi khỏi cái nơi không khác gì địa ngục này.
Một lúc sau, khi hai người đều đã bình tâm trở lại, Ngô Vũ đưa Tuyết Nhung
đến một nhà hàng Trung Hoa gần thành phố. Nhìn bộ dạng thất thần vì đau
khổ của cô, anh chua xót không thốt nên lời. Nhưng an