
hiêm túc.
Nhưng mà, ngoài dự kiến của anh, cô vẫn không hề có một lời yêu cầu nào.
Không nói một chữ về Hiểu Văn, anh lại cho là bị uy hiếp.
“Hạ Nghị, tôi không không hề khó chịu, chỉ là tôi đang hối hận.” Biểu tình lạnh nhạt của cô vẫn thật bình tĩnh như kế hoạch.
Hối hận? Anh quen Tống Dư Vấn hơn mười năm, bất kỳ quyết định gì, cho tới
bây giờ cô chưa từng nhắc đến hai chữ hối hận. Bây giờ, cô nói hối hận
ư? Sau khi hủy diệt cuộc sống của anh và Hiểu Văn rồi, cô dựa vào cái gì mà hối hận?
“Hơn năm năm trước, tôi không nên vì tức giận mà cố tình muốn lấy anh, cho dù vượt mọi chông gai cũng là tôi tự chịu, nhưng Thụy Thụy thì có gì sai? Tôi để con sống trong gia đình ba mẹ bất hòa không
toàn vẹn, để con hi vọng xa vời vào tình cảm của ba mẹ, những điều này,
năm đó tôi đã không nghĩ kỹ, đây là lỗi của tôi! Nếu Thụy Thụy không
biết anh, ngay từ đầu tôi đã rời khỏi anh, con sẽ chỉ có ảo tưởng hoàn
mỹ về ba, cũng không phải thất vọng và khổ sở trong cuộc sống thực tế!”
Ba muốn sinh em trai với người phụ nữ khác, lại vì người đàn bà bên
ngoài, bỏ con bé lại ở phòng họp, đã làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của
Thụy Thụy biết bao.
“Tôi sinh ra con nên sẽ có trách nhiệm với cuộc
đời con, cho nên, tôi rất hối hận vì đã để cho con có một người ba không có phẩm hạnh như anh!” Cô nói rất nặng nề.
Cô khinh thường anh đến thế sao? Giống như bị người cho một cái tát tay, tức giận bỗng bùng nổ trong ngực anh.
Anh bỗng đứng lên, “Tống Dư Vấn, cô thật sự muốn ly hôn ư?” Anh đã không thể thờ ơ như ban đầu được nữa.
“Anh tiếp tục theo đuổi tình yêu đích thực của anh, còn tôi không cần tụ hợp hay phân ly, nhưng tối thiểu, về sau không muốn dây dưa nữa!” Cô ưỡn
ngực, bất khuất trả lời.
“Không muốn dây dưa nữa?” Anh đoạt lại tờ
đơn kia, nhìn đến một dòng chữ cố ý viết ở mặt sau cùng, ở nơi khó thấy
nhất: “Quyền giám hộ con gái Hạ Thụy Thụy thuộc về bên mẹ, không cần phí nuôi dưỡng từ bên ba, mỗi năm người ba được thăm con gái một lần, theo
đúng ngày đôi bên quy định, thời gian là tám tiếng, chín giờ sáng đến
năm giờ chiều, nếu như người ba không có mặt đúng giờ thì đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội này, chờ đến ngày tiếp theo của năm sau.” Một năm chỉ có thể gặp con gái một lần, nếu anh có việc không thể đến, còn phải đợi đến năm thứ hai!
Đối diện với tức giận của anh, Dư Vấn mặt không chút thay đổi.
Không quy định một năm một lần, chẳng lẽ quy định một tuần một lần? Để Thụy
Thụy đến gia đình mới của anh hàng tuần, đi chơi với “em trai” của con
bé một lần? Hơn nữa, cô không tính nói cho anh biết, cô chuẩn bị đưa
Thụy Thụy ra nước ngoài, nếu một năm anh không thể bay qua một lần, vậy
cơ hội lần này cũng miễn đi!
Cô thừa nhận, ham muốn chiếm giữ của cô
rất mạnh, những chuyện khác cô có thể bỏ qua, nhưng cô không thể để Thụy Thụy tham dự vào gia đình mới của anh được!
“Hạ phu nhân, cô muốn
ly hôn cũng được, nhưng xin hãy chỉnh lại điều cuối cùng, quyền nuôi con gái thuộc về tôi!” Anh cố ý nhấn mạnh nói. Anh không bỏ! Anh không thể! Đề nghị ly hôn chẳng phải của anh, vì sao anh phải bỏ?
Cô thong thả đứng lên, mắt híp lại, “Hạ Nghị, anh đừng chọc giận tôi!”
“Chúng ta gặp mặt trên tòa án, xem Thụy Thụy muốn đi theo cô hay là đi theo
tôi!” Nếu cô muốn làm chuyện lớn lên, anh cũng chẳng ngại! Mẹ nó, ly hôn à? Anh khó chịu đủ rồi! Đến quán bar, anh liền gọi một chai rượu tây, khó chịu cầm lấy bình uống cạn như nước lã. Đám bạn nhìn đến choáng mắt.
“Này, ông bị cái gì kích động vậy?” A Lôi thấy anh đã lâu không xuất hiện ở
quầy bar, lại uống rượu thả cửa như nước lọc thì hoảng sợ.
Anh đẩy ông bạn ra, tiếp tục hát. Khó chịu, anh thật sự khó chịu lắm.
“Ha ha, có phải Tống Dư Vấn ly hôn với ông rồi không?” A Lôi cười ha ha, đoán linh tinh.
Nhưng dưới ánh mắt u tối của anh, đối phương dần thu lại nụ cười: “À, Tống Dư Vấn làm thật, cô ấy bỏ đi thật à?” Đúng là khó hiểu mà! Trong cảm nhận
của mấy người họ, Tống Dư Vấn là yêu Hạ Nghị đến bất chấp tất cả, cho dù hôn lễ năm xưa không có chú rể cũng phải cưới, mà sau khi kết hôn Hạ
Nghị có chơi ở ngoài thế nào, Tống Dư Vấn vẫn chỉ mắt nhắm mắt mở. Nhưng giờ là tới thật?
Hạ Nghị lười nói chuyện, anh chỉ uống rượu giải sầu.
A Lôi cầm lấy túi công văn của Hạ Nghị, rút văn kiện bên trong ra: Tập
trung nhìn vào “Đơn ly hôn.”, chậc chậc chậc, đúng là chẳng nói đùa nhỉ.
Hạ Nghị thật buồn bực.
“Chúng ta sẽ lên tòa án, xem Thụy Thụy muốn đi theo cô hay là theo tôi!” Lúc ấy, anh bỏ lại những lời này.
Mà bình thường chỉ cần nhắc đến Thụy Thụy, chuyện gì cũng thỏa hiệp được,
nhưng giờ Hạ phu nhân chỉ nhẹ cười thật lạnh, không chịu uy hiếp, “Đi,
chúng ta hãy dùng bản lãnh của mình!”
Anh bị cô ép tức chết rồi!
“Điều khoản trong đơn ly hôn khá hợp lý, Tống Dư Vấn không cho ông được hưởng lợi, nhưng cũng không làm khó ông.” A Lôi vừa xem vừa thán.
“Hả,
khoan hồng độ lượng như thế á, không hề tính toán đến tài sản con người, đây chẳng phải chúc phúc cho ông và Đỗ Hiểu Văn à?” Vài người bạn còn
lại cũng vây quanh, cảm thấy rất kỳ quái về hành động của Tống Dư Vấ