pacman, rainbows, and roller s
Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325981

Bình chọn: 10.00/10/598 lượt.

a Tokyo đều

đóng cửa, nếu không cô hận không thể sải đôi cảnh dài mà bay qua.

“Tống Dư Vấn, cô điên rồi à?” Triệu Sĩ Thành không thể tin.

Bên kia động đất hung dữ, những vị khách bị kẹt lại ở Tokyo đều hận không

thể nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng cô lại chui đầu vào lưới mà bay đến.

“Tôi điên rồi, nghĩ đến Thụy Thụy của tôi sợ hãi đang khóc, tôi cũng

phát điên rồi!” Giấc mơ kia rất chân thật, chân thật đến mức cô kinh

hãi, cảm thấy bất an.

Từ khi đọc tin trên mạng đến giờ, trong

đầu cô không chỉ xuất hiện cảnh trong mơ kia một lần, bây giờ cô không

thể làm Tống Dư Vấn bình tĩnh, cô chỉ là một người mẹ bình thường.

“Tôi có thể tin Hạ Nghị, đúng không? Tuy anh ấy không yêu tôi, nhưng

anh ấy yêu con gái chúng tôi, nhất định anh ấy sẽ bảo vệ tốt cho Thụy

Thụy, đúng không?” Cô hỏi vài câu liên tục.

“Cô bình tĩnh đã, uống miếng nước đi!” Anh lập tức xoay người rót nước cho cô cô, đưa tới bên miệng cô.

Khi cô nhận cốc nước, anh để ý thấy, cái cốc cũng rung lên, cả người Tống

Dư Vấn run rẩy, hơn nữa, tay cô lạnh đến đáng sợ. Bây giờ sao cô chẳng

có chút dáng vẻ của người phụ nữ thành đạt, cô hiện tại chỉ là cố kiên

cường đè nén sợ hãi.

“Thụy Thụy sẽ không sao, con bé sẽ bình an ở Nhật Bản, chờ cô đón nó về.” Anh lên tiếng an ủi.

Cô không chắc chắn ngước mắt, nhìn sâu vào đáy mắt bình tĩnh của Triệu Sĩ

Thành. Giọng nói điềm tĩnh của anh như mang theo một sức mạnh có thể làm cho người ta lắng đọng cảm xúc.

“Bác sĩ Triệu, có thể ôm tôi một lát không?” Cô đột ngột đề nghị.

Cô cảm thấy mình chưa từng bất lực đến thế, cho dù lần đó bị cướp kèm hai

bên, một mình nhịn đau xuống núi, cũng không bằng một phần mười kinh

hoảng hôm nay, cô cần mượn chút bình tĩnh của anh, để mình tỉnh táo trở

lại.

Anh sửng sốt. Tính anh cổ hủ, anh luôn rất để ý, tránh tiếp xúc tay chân với người khác giới, huống chi giờ cô còn là phụ nữ có

chồng.

“Ngại quá, coi như tôi chưa nói!” Vừa rồi cô thật mất tỉnh táo, cười gượng ép, cô lại muốn xoay người tiếp tục dọn đồ.

Chỉ là bất ngờ, anh dang tay kéo cô vào trong lòng. Đó là một cái ôm của tình bạn, không hàm chứa mờ ám gì.

“Đừng nóng vội, Hạ Nghị và Thụy Thụy sẽ bình an.” Anh ôm cô, nhẹ tay vỗ lưng cô, trầm giọng an ủi.

Tại một phút kia, cô dần bình tĩnh lại. May mà lúc này bên cạnh cô còn có

anh, nếu không thật sự không biết cô sẽ sợ hãi và lúng túng đối mặt với

hôm nay thế nào cả.

“Vâng, tôi chỉ muốn đi Nhật Bản, đưa Thụy

Thụy về là tốt rồi!” Cô phải tin tưởng, số mệnh Thụy Thụy của cô tốt

lắm, sẽ không có bất trắc gì đâu!

“Tôi đi Thượng Hải với cô.” Sau một lúc, anh thấp giọng quyết định.

Anh không có visa Nhật Bản, chỉ có thể đưa cô đến đây thôi.

Dư Vấn ngẩn ngơ, bình tĩnh nhìn về phía anh. Quá bất ngờ, quyết định này

đã sớm vượt qua phạm vi bạn bè bình thường. Dư Vấn là người phụ nữ

trưởng thành, hơn nữa sức quan sát của cô rất sắc bén, cho dù Triệu Sĩ

Thành che giấu rất khá, nhưng những điều suy nghĩ trong mắt anh đã sớm

thay đổi từ khi mới quen nhau. Cô kinh hãi, đó là thay đổi cô không cần

cũng chẳng muốn.

“Không cần, tôi có thể đi một mình…” Cô từ chối.

Cô không muốn phiền người khác, hơn nữa loại phiền nhiễu này đã quá giới hạn, dù thật ra bây giờ cô rất cần có người làm bạn.

“Không phải có ý với cô, vừa đúng lúc tôi muốn đi thăm một nhà máy

thuốc ở Thượng Hải thôi.” Anh tìm một lý do, nhẹ giọng giải thích.

Đây…

“Được rồi, cùng đến Thượng Hải đi.” Nếu anh đã nói như vậy, nếu nhất quyết từ chối, ngược lại có vẻ rất không vô tư.

“Ừ.” Anh vẫn có một điềm báo xấu, có lẽ sẽ làm visa Nhật Bản trong lúc ở Thượng Hải, nhưng thời gian làm visa cũng khá lâu.

Anh gọi điện thoại bắt đầu đặt vé máy bay, sau đó gọi điện thoại dặn dò

Dung Hoa. Anh biết, việc này đừng nói người khác thấy kỳ quái, ngay cả

bản thân mình cũng thấy không được tự nhiên, nhưng lo lắng như vậy,

không bằng đừng nghĩ nhiều đến thế, trực tiếp để trái tim điều khiển suy nghĩ là được rồi.

Hành lý của Dư Vấn đã xếp xong, đúng lúc này, điện thoại của cô lại vang lên.

“Alo, chị dâu à? Tôi là Tiểu Hoa, chị có tin của Nghị chưa?” Nhận điện thoại, đối phương vừa vào đã hỏi.

Là bạn anh.

“Tôi chưa, cậu có không?” Cô lập tức hỏi lại.

“Vậy phải sao đây? Fukushima có sóng thần lớn như vậy, anh ta và Thụy Thụy

có xảy ra chuyện gì không chứ?” Tiểu Hoa cũng sốt ruột, dù sao nếu không phải anh cung cấp tin tức, Hạ Nghị sẽ không đến Fukushima.

“Fukushima? Anh ấy và Thụy Thụy không phải đều ở Tokyo sao?” Dư Vấn khiếp sợ.

Dựa theo lộ tuyến du lịch bình thường, bây giờ anh ấy phải ở Tokyo hoặc Hokkaido chứ, tuyệt đối không thể là Fukushima!

“Chị không tìm người theo dõi anh ấy à?” Đối phương cũng giật mình.

Tống Dư Vấn là người phụ nữ rất lợi hại, họ cũng nghĩ đến, chuyến đi Nhật

Bản, hắc chắn cô sẽ phái người âm thầm phá hỏng, mới có thể không cần

biết tin tức của Hạ Nghị.

“Vì sao tôi phải tìm người theo dõi

anh ấy? Hơn nữa họ làm sao có thể ở Fukushima?” Dư Vấn lập tức liền nhận thấy sự khác thường, loại khả năng này đủ để phá hỏng hoàn toàn chút

bình tĩnh vừa khôi phục của cô.