
n đến chân họ, bốn phía cũng bắt đầu lạnh buốt. Hiểu Văn chạy không nổi nữa, anh vội vàng bắt lấy một thanh sạp ở bên cạnh đỡ Hiểu
Văn đi lên. Dưới thế nước hung mãnh, anh vừa ra sức bơi về trước, vừa
giúp Hiểu Văn di chuyển.
Cuối cùng cũng, dùng tốc độ nhanh nhất, anh cũng đưa mình và Hiểu Văn dến nơi cao nhất, cùng vịn chặt vào một
thanh sắt lớn. Sống chết chỉ có một đường, vẫn không tránh khỏi một kiếp này chẳng biết là bao nhiêu.
Dưới động đất, sóng thần bao phủ
thành phố này, rất nhiều nhà cửa nháy mắt bị sập, cuộn sóng đánh vào,
từng lần lại không chạm đến anh và Hiểu Văn, một vài nạn nhân ở chỗ
thấp, cơn sóng xông về phía họ, vô số điểm đen bị sóng thần nuốt hết vào đại dương.
Anh ôm chặt thân thể run rẩy của Hiểu Văn, bảo vệ chắc chắn, nhưng ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn một nơi rất xa.
Đó là hướng khách sạn. May mà anh không đưa Thụy Thụy ra ngoài. May mà thế đất ở đó cũng khá cao.
Sóng biển đáng sợ nháy mắt đã biến cảng thành một bình địa san phẳng, anh
kinh hãi nhìn nhiều chiếc xe ô tô không thoát khỏi nạn, toàn bộ bị cuốn
lên, như là khối gỗ nổi rất cao, lại rơi vào cơn sóng, vô tình bị cuốn
đi… Có một chiếc trong đó là xe của anh. Giờ Bắc Kinh, ba giờ chiều. Phòng khám nhi khoa của Triệu Sĩ Thành còn hơn mười bệnh nhân nữa.
“Người tiếp theo!” Trong tiếng ồn ào, Dung Hoa lớn giọng hét to.
Mỗi ngày đều phải giữ trật tự đến sớm về trễ, để mọi người yên lặng lại im
lặng, thật đúng là hao mòn thể lực. Triệu Sĩ Thành bận rộn một ngày rất
mệt mỏi, anh xoa trán đau, thấy Dung Hoa đang bận việc thì tự mình đến
phòng nghỉ uống miếng nước.
“Một giờ trước, Nhật Bản xảy ra vụ
động đất cấp 8.9, ngay cả Bắc Kinh cũng có dư chấn!” Bây giờ mạng di
động thật tiện, vài phụ huynh đang chờ khám bàn luận,
Triệu Sĩ Thành cả kinh, dừng bước lại, “Nhật Bản ư?”
Bác sỹ Triệu luôn ít lời, hai tai như không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ
bỗng lên tiếng, phụ huynh hoảng sợ, “Đúng thế, Nhật Bản đó! Bây giờ Nhật Bản có dư chấn ở rất nhiều nơi, hơn nữa có sóng thần rất lớn, rất nhiều người mất tích rồi đấy!”
Anh vội đi lấy danh sách khám, còn lại vài bệnh nhân nhỏ, tất cả đều là loại bệnh thường thấy không phải ho
khan thì là đầy bụng thôi.
“Dung Hoa, em ra khám đi, có thể
tham khảo qua đơn thuốc của anh!” Dung Hoa ở cạnh anh rất nhiều năm, tay nghề khám bệnh của anh Dung Hoa dã sớm quen rồi, anh tin những bệnh
thông thường của trẻ con này không làm khó được cô.
Dặn dò của
anh khiến Dung Hoa hoảng sợ, “Anh hai, em, em không làm được đâu!” Tuy
cô cũng có bằng y khoa, nhưng cô chỉ có thể xem khám thôi, cô thật chẳng có tự tin đó.
“Không, Dung Hoa, em có thể!” Anh ngăn em gái, “Nếu có chỗ nào không chắc thì gọi điện cho anh!”
Dặn dò xong, anh liền xin lỗi các vị phụ huynh: “Các vị, thật xin lỗi, tôi có việc gấp phải ra ngoài trước!”
Dung Hoa và nhóm phụ huynh đều choáng váng, bác sĩ Triệu luôn có trách nhiệm cao, lần đầu tiên thấy anh lại dừng khám đi ra ngoài.
Trong phòng khám rối loạn.
…
“Mẹ, mẹ, cứu con, cứu con!”
Giấc ngủ trưa, cô mơ thấy Thụy Thụy của cô bị nhốt trong một căn phòng tối
đen, mặt đầy máu tươi, vừa khóc vừa cầu cứu cô. Cô bị làm tỉnh lại. Ban
ngày ban mặt, cô lại bị dọa thành một thân mồ hôi lạnh.
Day day
trán, là thời tiết quá oi bức sao? Hôm nay, cả người cô cảm thấy bứt rứt khó hiểu. Mở máy tính laptop ra, mở QQ, cô vào tài khoản của một khách
hàng, về phần một số công việc chưa thể chuyển giao, cô muốn nói chuyện
tiếp.
Nào biết, nói chuyện vài câu với vị khách đó rồi, máy tự
động gửi đến một tin tức: 13giờ 46 phút ngày 11 tháng 3 giờ Bắc Kinh, là 14h 46 phút tại Nhật Bản, khu vực biển Đông Bắc Nhật Bản đã xảy ra động đất 8.9 độ ritte gây nên sóng thần, gây ra mất mát lớn về người và của.
Cô đông cứng.
Khi Triệu Sĩ Thành đến gõ cửa, Tống Dư Vấn bận trước bận sau, đã loạn hết lên. rong phòng khách có một chiếc valy mở lớn.
“Sau khi đọc tin rồi, tôi vẫn gọi cho Hạ Nghị suốt, nhưng tôi không thể liên lạc được với anh ấy!” Dư Vấn vừa dọn hành lý, vẻ mặt nôn nóng.
Cuối cùng họ thế nào tại Nhật Bản? Xảy ra động đất lớn như thế, không biết
Hạ Nghị có bảo vệ Thụy Thụy tốt không! Thụy Thụy có bị thương không? Có
bị sợ không? Nhiều vấn đề liên tục làm cô sắp phát điên rồi!
Cô
nôn nóng đi tới đi lui tự an ủi mình, “Tokyo hay có động đất lớn, tôi đã tra qua nhiều tư liệu rồi, những năm gần đây Nhật Bản rất hay có những
vụ ngoài cấp 7, thương vong lớn nhất cũng chỉ hơn ba mươi người, Thụy
Thụy và Hạ Nghị chắc không sao đâu! Hoặc là có lẽ bây giờ con bé và Hạ
Nghị đang ở suối nước nóng Hokkaido, căn bản không phải Tokyo!”
“Tống Dư Vấn, cô bình tĩnh một chút đi!” Anh chỉ biết nói như vậy, mới có thể lập tức chạy tới.
Người phụ nữ này dù núi có sập trước mắt mặt cũng chẳng đổi sắc, nhưng nếu là chuyện an nguy của Thụy Thụy, cô nhất định sẽ nôn nóng muốn chết.
“Tôi chẳng thể bình tĩnh, tôi quyết định sáu giờ tối nay bay đến Thượng Hải, tôi muốn đến Thượng Hải chờ, hy vọng ngày mai sân bay Tokyo sẽ hoạt
động!” Sau cơn động đất hôm nay toàn bộ sân bay đường dài củ