80s toys - Atari. I still have
Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325990

Bình chọn: 8.00/10/599 lượt.

m làm sao?” Cô lại kéo tay anh, gấp đến mức mắt ngập nước.

Bây giờ, cô và con cũng rất cần anh.

Song, anh lại tách từng ngón tay của cô ra, gằn từng tiếng, “Hiểu Văn, xin

lỗi, không ai quan trọng hơn Thụy Thụy cả.” Bao gồm cô trong đó.

Cô được nhân viên ở đây chăm sóc, nhưng còn Thụy Thụy của anh? Thụy Thụy

quan trọng hơn ai khác, trước mặt nguy hiểm, đây là tỉnh ngộ sâu nhất

của anh, tình yêu lại chẳng hề quan trọng như anh nghĩ.

Hiểu Văn không thể tin mở to mắt, bất động nhìn anh. Không ai quan trọng hơn

Thụy Thụy cả. Cô không phải ngốc, dưới ngôn ngữ kiên quyết dứt khoát của anh, cô hiểu ra, cho nên cũng chịu đả kích.

Mà anh chỉ xoay

người, không chút do dự nhảy vào nước biển. Dù có chết anh cũng chết ở

bên cạnh Thụy Thụy mới có thể an tâm, chứ không phải trong lòng tình

yêu! Anh đã bơi bao lâu rồi anh cũng chẳng nhớ rõ nữa. Chỉ biết là từ hừng

đông theo đến tận trời tối, dựa vào hướng đi đã qua một lần trong trí

nhớ mơ hồ, đi theo lối đi chính, dựa vào khái niệm về khoảng cách, bơi

không ngừng, bơi đến bất động, anh phải dựa vào xe hơi hỏng đang nổi,

hoặc dựa vào mái hiên nghỉ ngơi sau một đoạn đường, sau đó lại tiếp tục.

Xung quanh thành phố này là một màn đen, dư chấn còn kéo dài liên tục, mấy

lần anh suýt bỏ mạng, mức độ mạo hiểm này ngay cả anh cũng cảm thấy sợ

hãi. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến không biết bây giờ Thụy Thụy của anh

đang cô độc hoảng sợ ở góc nào, trái tim anh lại bị bóp nghẹt, dựa vào

một sức mạnh mà chống đỡ kiên cường.

Anh bơi thật lâu, cả người

cũng lạnh băng, cho dù anh bắt đầu dần bị lạc hướng. Anh trong nước, vừa khát vừa mỏi mệt, nhưng anh biết mình sẽ không buông tay.

Ngày 12 tháng 3.

Cuối cùng sóng thần cũng yên tĩnh, nhưng thành phố này lại thành khu đổ nát

như vừa qua lễ rửa tội, như một lò ngục bị phá hủy, nơi nơi là lửa, bên

tai là tiếng nổ mạnh. Từng đợt dư chấn khiến cả thành phố dấy lên lửa

rừng rực, nhà máy năng lượng nguyên tử quy mô nhất ở Fukushima sau khi

bị sóng thần và dư chấn tấn công, vì cấu trúc các nguyên tố bất hợp lý,

làm cho ống nước bị rỉ, vật chất phóng xạ cũng rỉ ra, khí hydro nổ mạnh, sức mạnh của cơn nổ bốc hết mái nhà, ánh lửa nổi lên bốn phía thành

phố.

Không nước không điện, mọi người thậm chí phải tìm thuốc

chữa bệnh ở trong bùn lầy, thi thể lơ lửng trôi nổi khắp nơi, những sinh mệnh đó đã không còn, mà những người may mắn sống sót dưới lượng bức xạ hạt nhân cũng chạy trời không khỏi nắng. Bụi ô nhiễm tản theo gió, cây

cối dần khô héo, đại họa này gây ra ảnh hưởng với tự nhiên ít nhất là

mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm.

Bơi suốt cả một đêm, cuối

cùng anh cũng bơi về khách sạn thành công, nhưng ngay cả thân thể cường

tráng như anh cũng bắt đầu nôn mửa không ngừng dưới bụi ô nhiễm. Chỉ là, anh cố bỏ qua khó chịu của mình, bắt đầu tìm kiếm Thụy Thụy.

Ngoài cắt nước mất điện, quả nhiên địa thế rất cao nên khách sạn cũng không

bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng mà… Anh lại không tìm thấy tung tích của

Thụy Thụy!

Không có trong phòng, không có trong tủ quần áo,

không có trong phòng tắm, ngay cả dưới bàn anh cũng tìm, vẫn không thấy

bóng dáng Thụy Thụy, ở thời khắc động đất, trong phòng rung lắc mạnh như thế, Thụy Thụy chắc sẽ chỉ biết sợ hãi mà chạy trốn đi!

Chẳng lẽ nó sợ đến mức chạy ra ngoài ư?

Kinh hãi, anh hỏi rất nhiều người, nhân viên quản lý khách sạn thậm chí giúp đỡ anh bắt đầu tìm kiếm từng tầng cho đến thang an toàn, đến phòng khác lục soát, nhưng cũng không có. Trong mờ mịt, lần đầu tiên anh cảm thấy

sợ hãi chưa từng có. Thụy Thụy của anh đã mất tích!



Chuyến bay từ Thượng Hải Trung Quốc đến sân bay quốc tế Narita đã đổi địa điểm đỗ thành sân bay phía tây. Dư Vấn một đêm chưa ngủ vội vàng đi ra khỏi

sân bay.

Cô bay suốt cả đêm ngày 11, căn bản cô chẳng thể chợp

mắt, cũng căn bản không thể vào khách sạn nghỉ ngơi một lát, cô chỉ có

thể chờ, một mực chờ, may mà, Triệu Sĩ Thành vẫn luôn ở cạnh cô, ở thời

điểm cô ở ranh giới sụp đổ, bằng sự điềm tĩnh anh đã cho cô sự yên ổn

nhiều lần. Sau đó, cuối cùng cô cũng đợi được, sau một ngày ngừng bay,

cuối cùng đường hàng không Nhật Bản cũng hoạt động lại, nhưng chỉ đến

phía tây Tokyo.

“Tôi còn chưa liên lạc được với Hạ Nghị, các

người ở đâu? Có tin tức của Hạ Nghị chưa?” Đi giữa giao thông tê liệt ở

Fukushima, Tống Dư Vấn muốn đi đến phía Đông trắc trở kia, nhưng cô sẽ

không buông tay, vẫn đang nghĩ cách.

May mà, địa điểm khách sạn Tiểu Hoa cho, không phải khu bị thiệt hại nặng. Nhưng rốt cuộc Hạ Nghị đang ở đâu?

“Chị dâu, anh Nghị liên lạc với tôi rồi!” Sau n lần nói chuyện với Tiểu Hoa, cuối cùng cũng có tiến triển.

“Anh ấy nói thế nào?” Tống Dư Vấn đang trên đường tìm cách đến Fukushima, nghĩ đến Thụy Thụy lại nóng lòng như đốt.

“Di động của anh Nghị bị nước vào, chúng tôi cũng vừa mới liên lạc được

thôi.” Tiểu Hoa ngập ngừng, “Anh ấy vẫn sống, đã tránh thoát một kiếp.”

“Vậy Thụy Thụy đâu, bình an không? Có sợ hãi lắm không?” Tống Dư Vấn liên tục truy hỏi.

Cô không bao giờ sẽ quan tâm đến hai chữ thù hận không cần thiết trên người