Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324941

Bình chọn: 7.00/10/494 lượt.

ngọc bội đâu?” Ôn Hựu bỗng nhiên nói.

Ta quay đầu, phát hiện hắn như cũ mắt nhìn phía trước.

Lòng ta đột nhiên nhảy dựng, hiện tại nhiều người như vậy, làm sao ta có thể không biết ngượng mà đưa cho hắn? Ta đành phải nói: “Ở trong bao đồ.”

Lại hỏi thêm câu: “Ngươi nhận?”

Hắn không đáp, ánh mắt chuyển tới đây, nhìn xuống ngọc bội xanh ngọc có gắn dây đeo ở bên hông ta: “Đây là cái ngọc bội gì? Trước đó vài ngày sao không thấy ngươi đeo.”

Hắn rút kiếm, mũi kiếm dứt khoát, đem ngọc bội của ta câu đến lòng bàn tay.

“Ách, đây là khối của ta. Của ngươi cùng khối này giống nhau……” Lời nói vừa ra khỏi miệng, ta lại sửng sốt.

Hắn liếc nhìn ta thật sâu, vẻ tươi cười trên khóe miệng càng ngày càng lớn: “Không, ta muốn khối này. Muốn khối này trên người ngươi.”

Trên mặt ta lại nóng ran lên, gian nan mở miệng: “Vì sao?”

“Bởi vì……” Hắn nhẹ nhàng kéo, đem dây đeo trên ngọc bội kéo xuống: “Khẳng định là ngươi đem thứ tốt nhất giữ lại cho chính mình!”

“Ta không có!” Ta cả giận nói, tên tiểu tử này, đúng là lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, rõ ràng đều giống nhau!

Hắn cao giọng cười, nơi không xa, Lâm Phóng cùng sư phụ đều nghiêng đầu nhìn qua.

“Đùa ngươi thôi, nha đầu.” Hắn đem ngọc bội để vào trong ngực:“Làm cho ta một cái tua treo ngọc này, không được mua từ chợ cũng không được cho Tiểu Lam làm.”

“Tử Tô thối, ngươi cho là đôi tay để luyện kiếm phổ bảo tàng này của ta lại đi làm tua treo ngọc cho ngươi?” Ta căm giận nói:“Rất đại tài tiểu dụng*! Thuật nghiệp phải có chuyên công, hiểu không?!”

*Đại tài tiểu dụng: tài năng lớn mà dùng vào việc nhỏ; thuật nghiệp phải có chuyên công: đại loại là khả năng lớn phải dùng cho công việc thích hợp.

Hắn trừng ta, hai con ngươi đen sinh động: “Ngươi không làm tua đeo cho ta, ta cũng không cùng ngươi đi Thành quốc, Triệu quốc, Tây Vực, Bắc Liêu, Bồng Lai……”

Ta ngơ ngẩn nhìn hắn.

Khuôn mặt như bạch ngọc vậy mà dần dần đỏ, đôi con ngươi luôn luôn trấn định cũng có chút mơ hồ.

“Kia……” Ta phát giác thanh âm chính mình đang run rẩy.

“Cái kia…… Sao?” Giọng nói hắn cũng run run, so với ta cũng không tốt hơn bao nhiêu.

“Ta làm cho ngươi hai cái tua, ngươi về sau việc gì đều nghe ta, sao nào?” Ta mong đợi nhìn hắn.

“Nha đầu, còn phải cố gắng nhiều!” Hắn khinh bỉ liếc nhìn ta: “Đợi ngày ngươi so kiếm hơn ta hãy nói tiếp!”

Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn lại giật mình.

Nửa buổi, mới nói: “Cầu An nói đúng.”

“Cái gì?” Ta nghi ngờ nhìn hắn.

“Thực…… dễ nhìn.” Hắn quay đầu đi, chỉ chừa lại lỗ tai cùng cổ đỏ bừng.

Là nói ta? Không phải nói ngọc bội……?!

“Đi thôi!” Sư phụ đằng xa hô to.

“Đi thôi.” Hắn vỗ vỗ đầu ta, rất nhẹ nhàng.



Đêm nay, chúng ta ngủ trọ lại tại một khách sạn hoang vu.

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, bóng đêm thâm trầm, tĩnh mịch.

Ta nhíu mày ngồi trước ánh nến, một cây kim và một sợi chỉ.

Tiểu Lam một bên vỗ trán: “Tiểu thư, không phải chứ! Cô thực sự muốn làm dây treo ngọc cho cô gia?”

Ta gật gật đầu.

Nàng lại nói: “Nhưng, cô hiện tại còn chưa vào cửa nhà họ Ôn đã nghe lời hắn như vậy, về sau há không phải sẽ bị cưỡi trên đầu?”

Ta buông thứ trong tay ra, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tiểu Lam, trước kia ta thấy mẹ may y phục cho cha rất hài lòng vui vẻ thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, có cái gì vui vẻ cơ chứ. Hôm nay ta mới biết, kỳ thực vui lắm.”

Tiểu Lam ngẩn ngơ, nói “Tiểu thư, thật là buồn nôn a……”

Ta khinh bỉ liếc nhìn nàng một cái: “Chờ em có người trong lòng sẽ rõ ràng.”

———————

Ngày thứ hai, ngày thứ ba….. giống nhau qua đi.Ngựa của chúng ta không dừng vó vội vàng hướng tới Giang Châu, hành trình mỗi ngày đều khẩn trương.

Ta cũng không thể cùng Tử Tô nói mấy câu.

Chỉ là năm sáu ngày sau, trên hông hắn có thêm một khối ngọc bội cùng của ta giống y như đúc, dây tua là màu xanh da trời kia nổi bật trên quần áo màu đen của hắn.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ nhìn về phía ta, ánh mắt sáng quắc, hơi chứa ý cười.

Tử Tô a, Tử Tô.

Một hôm khi đang nghị sự, một vị sư huynh bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Ồ, Tử Tô, ngọc bội của Thanh Hoằng sao lại trên người ngươi?”

Ta giả vờ nghiêm túc xem tin tức tình báo trong tay nhưng ngọc bội trên hông lại khiến ta rơi vào cảnh giấu đầu hở đuôi.

Ôn Tử Tô thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người, tiếp tục nói tình báo.

Hoắc Dương nhìn ta, trưng ra bộ dạng “ta đã biết là như thế”. Đúng là tiểu tử thối.

Ta cố gắng thản nhiên, không để ý.

Lại một ngày khác, nghị sự hoàn tất, Tiểu Lam đưa hoa quả tới cho mọi người.

Đến trước mặt Tử Tô, Tiểu Lam bộ dạng như quên mất đang trong trường hợp nào, thản nhiên nói: “Cô gia, ăn trái cây.”

Cả phòng một mảnh yên tĩnh.

Tiểu Lam le lưỡi, ôm khay không chạy trốn.

Ta vùi đầu ăn trái cây.

Sắc mặt Ôn Tử Tô dường như đỏ lên rồi lại như cũ trấn định không có biểu tình cầm lấy trái cây bóc ăn.

Lâm Phóng cùng sư phụ liếc nhau, trên mặt mỉm cười.

Mấy vị sư huynh đi qua, vỗ vỗ bờ vai Tử Tô rồi quay sang cười cười với ta.

Tử Tô đứng giữa bọn họ, ánh mắt sáng quắc vẫn thoải mái nhìn về phía này.

Ta hận không đào được cái động chôn mình.

Nửa tháng nữa qua đi, chúng ta đến quận Dự Chương ở Giang Ch


Polaroid