XtGem Forum catalog
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324924

Bình chọn: 7.5.00/10/492 lượt.

g hai sư huynh ngươi trước kia cùng nhau làm ra, chỉ mong lần sau nếu gặp nạn, có thể cứu tính mạng ngươi.”

Ta hít sâu một hơi, đồ tốt a!

Bên trong thắt lưng, che dấu một loạt tiểu châm tinh mịn, ẩn xanh.

“Cơ quan ở bên phải, tự mình trở về từ từ suy nghĩ đi.”

——————

Sư phụ tặng ta một tập kiếm phổ, Lâm Phóng thì trực tiếp cho ta năm trăm đồng tiền lì xì — thế là tình cảm ngưỡng mộ đối với minh chủ đại nhân của ta đột nhiên dâng lên.

Mấy vị sư huynh cũng có chút quà nhỏ tặng ta.

Ôn Hựu tặng ta một đôi dao găm cực kỳ khéo léo, cán trên còn khảm bảo thạch xanh. Ta yêu thích không nỡ buông tay. Cắm vào trong giày, lại phát hiện chính mình toàn thân trên dưới nhiều vũ khí như vậy, thực có chút nặng.

Ta nhìn mũi chân mình hướng Ôn Hựu nói: “Ta cũng có thứ tặng ngươi.”

“Ồ?” Hắn duỗi tay về phía ta.

“Mấy ngày nữa sẽ cho ngươi. Một khối ngọc bội rất xấu.”

Qua vài ngày nữa, đợi cha mẹ ta đi. Nếu không chúng ta đeo một khối ngọc bội ở trước mặt bọn họ lắc lư, tiểu tử ngươi tất nhiên sẽ chết không toàn thây.

Khóe miệng hắn hiện lên nét tươi cười, nói: “Tốt.”

Mùng một đầu năm ta cuối cùng tìm một người là đồ đệ Hoắc Dương.

Hoắc Dương rất khinh bỉ liếc nhìn ta, rất khinh bỉ rất khinh bỉ.

Khinh bỉ khiến ta không dám mở miệng hướng tên đồ đệ lạnh lùng mà táo bạo như dã thú này đòi tiền lì xì.

Mồng năm, cha mẹ ta rời đi.

Mồng sáu, ta đắm chìm trong cảm xúc ly biệt.

Mồng bảy, tất cả thành Thương Ngô còn đắm chìm trong không khí tân niên vui mừng. Đêm nay, Lâm Phóng mở tiệc chiêu đã tất cả quan viên Quảng Châu, võ lâm nhân sĩ. Bởi vì sớm ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi Quảng Châu.

Sảnh trước, náo nhiệt phi thường.

Ta xin nghỉ, một mình ngồi ở phía sau vườn hoa nhỏ. Dặn dò Ôn Hựu lát nữa thấy đồ ăn ngon thì mang tới đây cho ta.

Tay ta vân vê đôi ngọc bội, đắn đo lựa chọn lời nói.

“Tử Tô, mẹ cho ta một đôi ngọc bội, rất khó nhìn, cho ngươi một khối.”

Không được, như vậy hắn sẽ không trân quý không coi trọng!

“Tử Tô, mẹ ta nói, đem ngọc bội này đưa cho người trong lòng, ngọc bội này là một đực một cái.”

Mẹ ơi, người giết con đi!

“Tử Tô, cho ngươi khối ngọc bội này, đây là để đáp lại dao găm ngươi tặng ta.”

Thỏa đáng, thỏa đáng, nhưng thiếu ý tứ thì phải……

Đầu óc trong bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của hắn ngày đó đối với Hoắc Dương: “Ngươi biết thì tốt.”

Hắn rốt cuộc là muốn nói cho Hoắc Dương “Ngươi biết nàng là người trong lòng ta thì tốt”? Hay muốn nói “Ngươi biết ngươi là đồ đệ của nàng thì tốt”?

Ta thế mà không dám hỏi hắn.

“Tiểu thư, cô dứt khoát nói cho Ôn công tử, cô nhìn trúng hắn, không phải là được à?” Tiểu Lam ở một bên bĩu môi.

Ta nổi giận nói: “Ai nói ta nhìn trúng hắn!?”

“Chiến…… Cô nương?” Một giọng nói ôn hòa vang lên.

Ta quay đầu, Cầu An một thân thanh bào, mỉm cười đứng trước mặt chúng ta, ánh mắt sáng ngời.

Sau lời cầu thân đêm trừ tịch khi hắn say rượu, ta vẫn không biết đối mặt với hắn ra sao.

Thậm chí mồng một vốn là muốn hướng hắn xin tiền lì xì, ta cũng phải nhẫn.

Bây giờ hắn thản nhiên tươi cười đứng trước mặt ta, ta lại cảm thấy có chút thoải mái cùng vui mừng.

“Cầu An, ngươi sao lại chạy đến phía sau này.” Ta dùng mũi chân đem một cái ghế dựa câu lại, ra hiệu hắn ngồi xuống.

“Ta là đặc biệt tới tìm ngươi.” Hắn tự nhiên mà nói.

“Đi Giang Châu ngàn dặm xa xôi lần này, không biết khi nào mới có thể gặp lại.” Hắn từ trong tay áo rút ra một vật, đưa tới trước mặt ta: “Vật này đem tặng, mong Chiến cô nương nhớ có người bằng hữu là Cầu mỗ đây.”

Ta nhìn kim trâm lấp lánh tỏa sáng trong tay hắn, hình thức đơn giản lại chất phác hào phóng, sợ là giá trị xa xỉ.

“Đây là?”

“Đây là cây trâm mẫu thân ta lưu lại, hi vọng ngươi có thể nhận lấy.”

Một bên Tiểu Lam hít vào từng ngụm khí lạnh, điên cuồng hướng ta chớp mắt lắc đầu.

Thừa lời, ta đương nhiên biết không thể nhận! Chuyện cổ tích truyền kỳ đều viết, kim trâm chính là tín vật quyết định cả đời của công tử cùng tiểu thư!

Ta đắn đo chọn lời, lại nghe Cầu An nói: “Tiểu Lam cô nương đâu cần gắng sức ra hiệu như vậy. Cây trâm này chỉ là vật bằng hữu tặng, xin hãy yên tâm. Có điều là, những lời nói trong đêm trừ tịch ấy là thật lòng, hi vọng Chiến cô nương hiểu được.”

Hiểu được? Hiểu được? Ta làm sao hiểu được?

Lần đầu tiên trong đời, có nam tử trực tiếp như thế, ta lúng túng khiến mặt nóng hừng hực, nhất thời không biết nói cái gì, chỉ phải lẩm bẩm nói: “Nhưng…… Không được……”

Cầu An đối diện hít một hơi sâu, nói: “Chiến cô nương không cần nói, Cầu mỗ rõ ràng. Ngày ấy Chiến cô nương bị Hoắc Dương đánh trọng thương, nhìn thấy Tử Tô cùng Chiến cô nương ôm nhau, Cầu mỗ đã rõ ràng. Chiến cô nương như chim nhạn, chỉ có Tử Tô như phi ưng, mới có thể xứng đôi.”

Hắn mỉm cười nhìn ta: “Đáng tiếc Cầu mỗ trên lưng gánh vác rất nhiều, tất cả trọng trách xây dựng lại võ lâm Quảng Châu đặt trên vai. Cầu mỗ không làm được phi ưng, chỉ hi vọng khi Chiến cô nương rong ruổi thiên hạ, đừng quên có bằng hữu là Cầu mỗ tại Quảng Châu, nhớ mong các ngươi, đời này kiếp này, sinh tử không rời bỏ nhau.”

Cầu An tiêu sái mà bi thương r