
p tức bắt được tay của ta, trong miệng không ngừng gọi tên ta: “Thanh Hoằng, Thanh Hoằng……”
Ta nhất thời lại tránh không được, giương mắt nhìn lên, Ôn Hựu nhếch miệng, tay phải dường như đang nắm chặt “Giác” trên hông; Lâm Phóng có chút kinh ngạc, nhìn nhìn cha ta, không lên tiếng.
Cha trừng to mắt nhìn tay ta bị Cầu An nắm chặt, nói: “Ta muốn làm thịt tiểu tử này.”
Ta vất vả rút tay ra, ngăn ở trước mặt cha.
Sắc mặt cha xanh mét: “Cầu An này, vốn tưởng rằng hắn là thiếu niên anh hùng, sao lại có thể càn rỡ như thế?!”
Lâm Phóng cười khổ nói: “Chiến đại hiệp, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Cầu An những ngày này hiệp trợ chúng ta bình ổn Quảng Châu, làm việc lão luyện thận trọng, thật sự đã trấn trụ các môn phái võ lâm Quảng Châu, công lao hiển hách. Lấy hắn mười tám tuổi, làm được như thế, thật sự không dễ dàng. Chỉ có điều dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, chắc hẳn đối với Thanh Hoằng sớm có tình cảm, hôm nay tân niên, hắn ở trước mặt chúng ta hẳn đã bố trí phòng ngự, mới có thể nói ra lời trong lòng. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiền bối chớ trách tội hắn.”
Lời này nói ra đều làm cho chúng ta thấy rất thoải mái.
Sắc mặt cha hơi nguội lại nói: “Chỉ là nữ nhi Chiến gia ta, thế nào dễ dàng trở thành người của hắn như thế. Hoằng Nhi, ngươi tốt nhất tránh xa tên tiểu tử này ra một chút!”
Ta dở khóc dở cười gật đầu.
Lén lút nhìn Ôn Hựu, vẫn là vẻ mặt trầm tĩnh.
Tác giả có chuyện muốn nói(cũng là lời editor muốn nói): Bình luận rất ít!
Thất bại!
Cái gọi là chim nhạn bay qua để lại lông, người đi qua để lại lời bình a!!
Mùng một đầu năm mới, ngày nắng, ánh sáng rực rỡ khắp nơi, chiếu lên tuyết trắng trên mặt đất long lanh chói mắt.
Mẹ kéo ta ngồi vây quanh bên bếp lửa sưởi ấm, cẩn thận chu đáo. Cha ngồi ở một bên uống trà.
“Phu nhân, tiểu thư trong mấy tháng này đã làm không ít đại sự. Hiện tại giang hồ đều gọi nàng là ‘Công vân tiên tử’!” Tiểu Lam ở một bên chớp lấy thời cơ nói.
Mẹ mỉm cười gật đầu: “Dường như cao lên không ít, mặt cũng không tròn, đã thon hơn chút.”
Ta sờ sờ cằm: “Nữ nhi mười tám thay đổi nha.”
“Hành tẩu giang hồ nhiều ngày có gì tâm đắc?” Cha thình lình toát ra một câu.
Ta trầm tư khoảng khắc, nghiêm túc nói: “Không cần biết võ công cao cường bao nhiêu, hành tẩu giang hồ, phải ghi nhớ hai chữ ‘Cẩn thận’; khi cần phải ngụy trang, mừng giận không hiện ra mặt; không cậy mạnh, đánh không lại phải chạy.”
Cha có chút trầm mặc, nói: “Tiểu bá vương như ngươi bây giờ đã biết nhận thua, đúng là có chút tiến bộ.”
Kỳ thật cha à, những điều này đến bây giờ con gái vẫn chưa làm được……
“Mồng năm, ta cùng mẹ ngươi sẽ rời khỏi Quảng Châu.”
“Nhanh như thế?”
“Ta cùng mẹ ngươi ra ngoài dạo chơi.” Cha hiếm khi từ ái nhìn ta,“Ngươi đã lớn, ở giang hồ cũng có chút thành tựu. Ta có thể yên tâm dẫn Thiển Hồng ngao du tứ hải.”
“Cha mẹ muốn đi bao lâu? Hoằng Nhi muốn gặp hai người thì phải làm thế nào?” Ta ngây ngốc nhìn hai người đối diện trước mắt đang mỉm cười.
“Chúng ta sẽ tự tới tìm ngươi.” Cha nói: “Hôm nay là năm mới, Hoằng Nhi muốn cái gì?”
Trong lòng trào lên cảm xúc biệt ly triền miên, phờ phạc ỉu xìu nói: “Vậy thì cho tiền đi.”
“Xuống núi mấy tháng, đã học được tính tham tài!” Mẹ chọc chọc ngón tay ngọc vào trán ta: “Đây là mẹ cho ngươi, nhìn xem.”
Một đôi ngọc bội xanh nhạt sáng ngời, nằm trong lòng bàn tay mẹ. Hai khối ngọc giống nhau như đúc, đều là hình tròn, trung tâm có lỗ vuông. Trên dưới đều tạo hình một vị Phật gia tôn giả mở ra hai tay, ôm lấy lỗ vuông kia.
Ta nhận lấy, hình dáng có chút xấu, nhưng chất ngọc thực không tệ, màu xanh phảng phất như muốn từ trong ngọc tràn ra, nếu tiền tiêu hết sạch, ta đoán đem đến hiệu cầm đồ có thể có giá trị không nhỏ……
Mẹ tiến đến bên tai ta: “Hoằng Nhi, một đôi ngọc bội này con nếu có người trong lòng, liền đem một miếng đưa cho hắn.”
Nhìn bộ dạng vui mừng khi trong nhà có con gái mới trưởng thành của mẹ, ta cứng đờ, nói thẳng không kiêng kị: “Mẹ, ngọc bội này xấu như vậy, ta như thế nào có thể tặng được?”
“Vớ vẩn!” Cha mắng.
Mẹ lại chọc chọc trán ta: “Tiểu hài tử không biết đồ. Đây là thượng cổ thần ngọc. Ông ngoại con cho ta, mang theo bên người xua đi bách độc, kéo dài tuổi thọ, gặp dữ hóa lành……”
Càng nói càng bất thường!
Ta thành khẩn hỏi: “Mẹ, người mang theo ngọc bội này bên người hữu dụng sao?”
Mẹ ngại ngùng cười cười: “Ta cùng cha ngươi, không bị người hạ độc, cũng không gặp được tình cảnh gì quá nguy hiểm, cho nên chưa thấy được công dụng.”
Cũng đúng, mẹ vốn luôn ở trong sư môn, hai mươi năm trước cũng là thiên hạ đệ nhất môn phái. Mẹ vừa bước chân vào giang hồ liền bị cha ăn định, đưa về Kinh Châu Chiến gia ta, tự nhiên là không sóng không gió.
Cha ta cũng nâng tay, một vật màu đen được ném tới: “Cầm.”
Thứ cha cho, tất nhiên là vật hiếm thấy trân quý! Dáng vẻ chắc sẽ không giống ngọc bội nghe nói “Gặp dữ hóa lành” như của mẹ đi?
Ta vội tiếp lấy. Là một đai lưng tơ tằm màu đen nạm vàng.
Có lẽ, là ám khí.
Cha nghiêm nghị nói: “Trước đó vài ngày, ngươi thiếu chút nữa mất mạng. Đây là tiểu ám khí mà ta cùn