
ời đi.
Tay ta nắm chặt lấy kim trâm lạnh buốt, trong lòng có chút buồn.
“Tiểu Lam, người chính mình yêu thương lại không yêu thương mình, thực là chuyện bi thương.”
“Tiểu thư yên tâm, cô xinh đẹp như vậy, võ công lại tốt, người cô yêu thương nhất định sẽ yêu thương lại. Chỉ là, cô rốt cuộc là nhìn trúng ai? Là Ôn công tử?”
Ta trầm mặc không nói.
“Chẳng lẽ là Lâm công tử?”
Ta lúc lắc đầu.
“Hoắc…… Dương?”
Ta trừng mắt nhìn nàng: “Đó là tổn hại luân thường!”
“Vậy nhất định là Ôn công tử.” Tiểu Lam cười nói, “Cô không hề phủ nhận.”
Ta rút ra hai thanh tiểu dao găm: “Tiểu Lam, ta không hiểu được. Chỉ là, ta cảm thấy hắn dễ nhìn nhất, so với Văn Tuyền, so với cha ta còn dễ nhìn hơn. Cùng hắn ở một chỗ, ta yêu thích nhất, cũng tự tại nhất. Ta nghĩ có thể cùng hắn, vĩnh viễn lưu lạc trong giang hồ. Đem tám châu võ lâm đều dẹp yên, sau đó, chúng ta có thể đi khắp đại giang nam bắc: Thành quốc, Triệu quốc, Tây Vực, Bắc Liêu, Bồng Lai…… Một người một con ngựa, nơi nào đều có thể đi, đi nơi nào đều có thể.”
Tiểu Lam nhẹ nhàng ôm lấy ta, thần sắc rung động: “Tiểu thư……”
Tai của ta cũng đồng thời run lên.
Phía sau, có hơi thở đột nhiên gia tăng.
Ta nhất thời tối mặt, đẩy Tiểu Lam ra, xoay người giận giữ quát: “Là ai?!”
Mủi chân điểm nhẹ, ta liền phát lực.
Lại thấy một cái bóng màu đen anh tuấn, mạnh mẽ lướt xa.
Thân ảnh màu đen quen thuộc bao nhiêu.
Chân ta lập tức mềm nhũn, lực đạo rốt cuộc gượng lên không nổi.
Ta đi qua, thấy trên đất rơi rụng mấy khối bánh ngọt.
Trái tim không theo điều khiên đập thình thịch, quay đầu nhìn hướng Tiểu Lam: “Xong rồi, Tiểu Lam, Tử Tô chạy.”
——————–
Mùng tám, ngày vừa lên, chúng ta đã đạp trên nắng sớm, yên lặng rời khỏi Quảng Châu.
Quảng Châu đã yên ổn, phía Nam Giao, hai phái võ lâm vốn đã suy yếu, chúng ta phái đi người dẹp yên cũng là vô cùng thuận lợi, cùng với môn phái bản địa nhất trí. Hai châu hứa hẹn nghe theo hiệu lệnh của minh chủ Võ Lâm.
Số còn lại, gai góc nhất là Giang Châu.
Đang trên đường đi, sư phụ thúc ngựa đến bên cạnh ta: “Hoằng Nhi, hôm nay thấy sắc mặt ngươi đỏ có chút dị thường, có phải bị nhiễm phong hàn?”
Một sư huynh hiểu biết y thuật cũng thúc ngựa tới đây: “Sư muội cần phải bắt mạch?”
“Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!” Ta khoát tay,“Ta nóng, ta nóng!”
Một bên Tiểu Lam lại vô cùng thông minh lôi ra cây quạt, vù vù quạt cho ta.
A…… Khí thở ra đều là màu trắng. Tiểu Lam, em là muốn bổn tiểu thư lạnh chết sao?
Ước chừng là thấy hai người chủ tớ chúng ta nóng đến có chút quái dị, sư phụ cùng sư huynh liếc nhau, thúc ngựa đi trước.
“Tiểu Lam! Lạnh chết!” Ta vội vàng đánh rớt cây quạt trong tay nàng.
“Tiểu thư, ai bảo mặt của cô đỏ như vậy!” Tiểu Lam ủy khuất nói.
Ta duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nóng hầm hập, nhịn không được giương mắt, nhìn người kia cưỡi ngựa đi đầu đội ngũ.
Khăn cột tóc như lụa, dáng người anh tuấn.
Lời nói hôm qua, đều bị hắn nghe thấy.
Trời ơi, ta phải sống như thế nào đây?
Trên mặt càng thêm nóng hừng hực.
Được hơn nửa ngày, chúng ta tiến vào một vùng sơn dã.
Lại có hơn mười người nhảy ra cản đường ăn cướp.
Nhìn trước mặt hơn mười người gánh vác đao thương thở hổn hển, chỉ là những hán tử biết sơ qua chút ít võ công, chúng ta đều có chút trợn tròn mắt.
Cướp thế này, nếu là uy hiếp dân chúng thương gia tầm thường, còn có chút công dụng.
Nhưng cư nhiên lại đi cướp trên đầu chúng ta, bất kỳ ai trong chúng ta – trừ Lâm Phóng — đều có thể đem toàn bộ bọn họ đánh ngã.
Bọn họ xuất hiện, khiến cho chúng ta có chút dở khóc dở cười.
Nhìn bọn họ ngăn ở trước ngựa chúng ta chửi bậy, uy hiếp, ngay cả Tiểu Lam cũng phải lắc lắc đầu.
Lâm Phóng hơi ngẩn người — đại khái là trong thế giới của minh chủ đại nhân, rất ít khi xuất hiện những vai diễn nhỏ kiểu này.
Lâm Phóng dứt khoát cùng Hạ Hầu thì thầm với nhau dường như bàn bạc chuyện gì, rồi hướng về phía chúng ta phất phất tay, ra hiệu giải quyết đi.
Hoắc Dương thì trực tiếp ôm đao, ở trên ngựa ngủ gà ngủ gật.
“Không cần lấy tính mạng bọn họ.” Ôn Hựu bỗng nhiên nói.
Dường như là thấy bọn họ áo quần rách rưới, chắc đa phần là dân chúng quẫn bách làm liều.
Hai vị sư huynh thúc ngựa đến, hai người, đã là dư dả.
Ta vừa nghe thấy giọng nói của Ôn Hựu, hai tai không tự chủ được lại bắt đầu nóng lên.
Ta nghĩ nghĩ, cũng nên đi qua giúp đỡ.
Xuống ngựa, lúc đi lướt qua Ôn Hựu.
Bỗng có một bàn tay ngang ngược duỗi ra, bắt lấy cánh tay ta, kéo sang một bên.
Ánh mắt của ta chuyển dần từ cánh tay trắng nõn thon dài đến của bàn tay đến mặt của hắn.
Thực dễ nhìn……
Hắn không nhìn ta mà nhìn thẳng phía trước: “Không cần chạy loạn.”
“Ừ.” Ta thấp giọng nói.
Buông tay ta ra, hai mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm trước mặt.
Ta cũng nhìn qua, thấy hai vị sư huynh mới chỉ thi triển chút quyền cước đơn giản mà mấy tên thổ phỉ kia đã chạy chối chết.
Một vị sư huynh hướng về phía bọn họ lớn tiếng hô, dường như là nói cho bọn hắn không cần tiếp tục làm nghề này, chỉ cần đến thành Quảng Châu tìm Cầu gia sẽ được ăn no mặc ấm, nghiêm túc luyện võ, vân vân……
“Ngươi nói muốn tặng ta