80s toys - Atari. I still have
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324933

Bình chọn: 9.5.00/10/493 lượt.

âu.

Chu gia ở Dự chương, là con cháu Tôn Ngô, rất quen thuộc với Lâm gia.

Cũng là đối tượng chúng ta muốn thu phục lần này.

Nhưng Chu gia này, so với hai môn phái tội ác chồng chất ở Quảng Châu càng khiến cho người ta đau đầu.

Bởi vì bọn hắn, không phải ác đồ, ngược lại là môn phái trung thành và tận tâm, nhận được sự ngưỡng mộ của toàn dân chúng Giang Châu.

“Vì sao Chu gia không chịu cùng chúng ta hợp tác?” Ta hỏi Lâm Phóng,“Cả người mang tin tức của chúng ta cũng đã đến rồi?”

Lâm Phóng cười nói: “Bởi vì nơi Chu Bác muốn tận tâm không phải là Đại Tấn ta.”

Không phải Đại Tấn, cũng không phải bất kỳ nước đối địch nào khác. Thậm chí không phải Tiền Ngụy.

Người Chu gia, còn sống ở trăm năm trước, bọn họ trung thành chính là Tôn Ngô.

Nghe nói Chu gia này, năm đó cùng Tôn Ngô Đại Đô Đốc – Chu Du cũng là thân tộc. Sau khi Tôn Ngô bị diệt vong, Chu gia chán nản thất vọng, làm rất nhiều việc như cướp của người giàu chia cho người nghèo; tiêu diệt tai họa, ác bá cứu vớt không ít dân chúng, vì thế thanh danh trong dân gian cực cao; tổ tiên Đại Tấn ta khi làm quan tại Giang Châu, cũng cùng Chu gia quan hệ rất tốt.

Vì thế bây giờ, nghe nói Chu gia tuy chỉ ở trong nhà thờ cúng Ngô quốc liệt vị vương hầu, nhưng lại không chịu nể mặt cho quan viên địa phương Giang Châu thể diện. Tất cả võ lâm Giang Châu vẫn là như cũ đối với Chu gia nhất mực nghe theo.

Chu Bác kia là con cháu đời thứ chín của Chu gia. Nghe nói này người võ nghệ không tệ, thông minh tài trí. Môn hạ của Chu gia quản lí nhiều tiêu cục ở Giang Châu, thực lực hùng hậu.

Chỉ là Chu Bác này, tuổi còn trẻ, nghe nói lại vô cùng ham mê nữ sắc, nhà trong cưới mười chín tiểu thiếp, cũng là một quái nhân.

“Hắn đích thực là quái nhân.” Lâm Phóng nói,“Lâm mỗ trước sau luôn cảm thấy hắn không đơn giản như vậy, lại không tìm được bất kỳ đầu mối cùng tin tức nào.”

Đó là tự nhiên, thủ hạ dưới tay thế lực cường đại, lại không quan tâm võ lâm. Hắn rốt cuộc vì cái gì? Nếu nói thực sự thanh tâm quả dục*, thì vì sao lại thành lập tiêu cục lớn vậy?

*Thanh tâm quả dục: giữu cho tâm hồn luôn thanh sạch, đè nén dục vọng

Mùng năm tháng hai, chúng ta tiến vào quận Dự Chương.

Non xanh nước biếc, băng tuyết vừa tan, nơi nơi hiện lên cảnh sắc ấm áp đầu xuân.

Vì gần kinh thành, Lâm Phóng đã sớm ở chỗ này bí mật mở tửu lâu cùng khách sạn. Thế là chúng ta trực tiếp vào ở.

Lăn lộn trên đường dài mấy ngày, mọi người đều có chút mỏi mệt. Ta cùng Tiểu Lam kéo hai chân nặng tựa chì, đi lên phòng ở lầu hai.

Đến trước phòng đã thấy Ôn Hựu đứng ở cửa phòng bên cạnh, thấy chúng ta, hắn sáng mắt.

Mẹ ơi, hắn thế nhưng lại ở sát phòng với ta.

“Tiểu thư, có muốn buổi tối em cùng cô gia đổi phòng hay không, giúp đỡ hai người làm chuyện tốt?” Tiểu Lam cười xấu xa.

Ta thản nhiên nói: “Em đi đi.”

Tiểu Lam dường như không ngờ đến trước đó vài ngày ta còn vì Ôn Hựu mà đỏ mặt tía tai, bây giờ đã đao thương bất nhập*, có hơi chút nhụt chí.

*Đao thương bất nhập: đao thương cũng không đánh đổ được, ý là trở nên lì lợn cứng đầu hơn.

Tiểu nhị đưa nước ấm tới, ta cùng Tiểu Lam tắm gội hoàn tất, thay đổi xiêm y sạch sẽ.

“Thùng thùng –” Có người gõ cửa.

Ta cùng Tiểu Lam liếc nhau.

“Thanh Hoằng, là ta.” Giọng nói trầm thấp của Ôn Hựu truyền tới.

Ta mở cửa, Ôn Hựu đã thay đổi thanh bào, một thân nhẹ nhàng khoan khoái đứng tại cửa.

Hai chúng ta ngồi ở trước bàn tròn, ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”

Hắn hiếm khi ngập ngừng, hướng về phía Tiểu Lam nói: “Tiểu Lam cô nương, ngươi có thể tránh đi một chút được không?”

Ta cùng Tiểu Lam đều mở to hai mắt. Tiểu Lam cung kính hành lễ: “Vâng, cô gia.” rồi thản nhiên rời khỏi, còn không quên khép cửa.

“Ngươi…… Ngươi có chuyện gì?”

“Ta có chuyện muốn cùng ngươi bàn bạc.”

Thì ra là chính sự, ta nhẹ nhàng thở ra, nói: “Được a.”

Hắn ho khan hai tiếng, bưng lên cốc trà trên bàn uống một hớp lớn, nói: “Khi quay về Kiến Khang, ta sẽ bảo cha ta tự tay viết thư, hướng cha mẹ ngươi cầu hôn, được không?”

Lòng ta đột nhảy dựng, đầu óc lại bắt đầu ầm ĩ.

Hắn muốn cầu hôn!

Hắn tiếp tục nói: “Ngươi không nói chuyện vậy coi như là ngươi đã đáp ứng. Cứ như thế xử lý.”

Hắn bỗng nhiên duỗi tay, kéo lấy bàn tay đang nóng bỏng của ta, một cảm giác mát lạnh truyền tới.

Là một cái vòng ngọc.

Hắn đem tay ta cầm thật chặt, nói: “Đây là ta ở Quảng Châu mua, ngươi mang. Đợi trở về Kiến Khang, ta sẽ đến cửa hàng tốt nhất mua cho ngươi.”

“Tốt!” Ta sờ vòng ngọc, vòng tay ngọc bích sáng ngời.

Hai người lặng im.

Ta nói: “Tử Tô ngươi xem, vốn dĩ ta hai cùng một chỗ, luôn luôn nhao nhao ồn ào, bây giờ…… Cư nhiên không biết nói cái gì cho tốt……”

Hắn liếc nhìn ta, hai tròng mắt tối đen sáng long lanh: “Nói bậy. Ta có chuyện nói.”

“Ừ?”

“Có thể mãi kéo tay của ngươi như thế này, cùng ngươi lưu lạc giang hồ, thật là tốt.”

———————-

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, sư phụ đã nhận được mật tín của triều đình, lên đường trở về Kiến Khang.

Hai mươi bốn hộ vệ sư phụ chỉ dẫn theo bốn.

Khi chúng ta ngồi tại lầu hai ăn bữa sáng.

Có người báo thông báo môn hạ Chu