Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324223

Bình chọn: 9.00/10/422 lượt.

hiêu đốt hừng hực như lửa lớn, trở

nên đỏ bừng, hồi lâu cũng vẫn thẫn thờ. Cho đến khi Lương Ý ở trong chăn buồn buồn mở miệng, "Bồi thường thế này được không?"

Không có

trả lời, Lương Ý tò mò vén chăn lên, Sở Du duy trì tư thế điêu khắc như

lúc cô hôn anh, không nhúc nhích. Lỗ tai hồng hồng lập tức hấp dẫn chú ý của cô.

"Anh. . . . . . đang xấu hổ? !" Lương Ý nhỏ giọng thử dò hỏi.

"Nói bậy!" Người nào đó lập tức lớn tiếng kích động phản bác, "Em mới xấu hổ!" Mặt nghiêm túc.

"Nhưng lỗ tai anh đều đỏ." Lương Ý tiếp tục phản bác.

"Máu không tuần hoàn!" Giải thích hợp lý lẽ.

Lương Ý trừng mắt nhìn, vừa nãy không phải anh nói đã tuần hoàn sao? Sao đột

nhiên lại không tuần hoàn? Cô nheo mắt lại, chăm chú nhìn mặt anh một

lúc lâu, phát hiện lỗ tai anh đỏ hơn vừa nãy một chút.

"Ha ha. . . . . ." Lương Ý cười âm trầm, đem mặt tiến tới trước mặt anh, nheo mắt lại, "Chúng ta đi chơi được không?"

Sở Du kiên quyết lắc đầu.

"Nhé!" Người nào đó hôn mặt anh một cái.

Bị tập kích khiến Sở Du cứng hình lần nữa, Lương Ý nhếch khóe miệng, không có ý tốt nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài hẹn hò được không?"

Chỉ thấy Sở Du ngây ngốc gật gật đầu.

"Yeah!" Lương Ý thấy kế hoạch thành công, hưng phấn bật lên từ trên giường, tỏ vẻ chúc mừng.

Lúc này Sở Du mới phục hồi tinh thần lại, nhưng mình đã đồng ý, không thể

dễ dàng đổi ý, hành vi này không phù hợp nguyên tắc của anh. Nhìn Lương Ý hưng phấn, anh không khỏi thở dài ở đáy lòng, thôi! Về phần hẹn hò, anh dường như, có chút cảm thấy hứng thú. . . . . .

Thư phòng

"Thiếu gia, không phải trước đó cậu nên đi sửa chữa cúc áo ở ống tay áo sao?"

Linh Cô đứng ở cửa thư phòng, trong tay cầm một xấp quần áo, hỏi.

"Không cần." Anh thay xong y phục Linh Cô đưa cho, dừng một chút, lại phân phó cô, "Lấy tới toàn bộ quần áo của tôi tới đây."

"Thiếu gia muốn làm gì?" Linh Cô tò mò hỏi.

Sở Du quét mắt lạnh qua, Linh Cô thức thời xoay người đóng cửa rời đi, chuẩn bị thứ anh cần.

Sau khi Linh Cô rời đi, anh nhẹ nhàng dùng sức xé cúc áo màu vàng kim tinh

xảo ở ống tay áo, cúc áo theo tiếng bứt ra, móng tay trên ngón trỏ tay

trái của anh trong giây lát dài ra.

Phát sáng ở dưới ánh đèn rạng rỡ, cúc áo bị anh dùng ngón tay nhọn nắm, móng tay bén nhọn vô tình

quẹt một cái ở trên cúc áo, cho đến khi tất cả hoa văn tinh mỹ thay đổi

mơ hồ không rõ, anh mới hài lòng ngừng tay, tròng mắt đen nhánh lóe ra

vẻ hài lòng dưới ánh đèn lờ mờ.

Nhà họ Lương

"Anh, mấy

ngày nay nhà chúng ta đều yên bình, có phải hơi kỳ quái hay không?"

Lương Tư ngồi ở trên ghế sa lon lo lắng trùng trùng nói với Lương Bân.

Lương Bân nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường trên đường phố đều đã sáng lên hắt ở trên mặt đường, khoảng không gian vốn nên đen kịt trở nên ánh sáng chói mắt, vài ba chiếc xe thỉnh thoảng lướt qua, phát ra tiếng vang "vù vù". Tất cả đều có vẻ yên bình, vậy mà càng yên bình, tim anh ta càng lo

lắng.

"Anh?" Lương Tư nhíu mày, đi tới trước mặt anh ta.

"Tiểu Tư, buổi tối không nên tùy tiện cho người lạ vào nhà." Lương Bân chợt mở miệng nói với cô.

"Tại sao?" Lương Tư không hiểu.

Lương Bân liếc nhìn bốn phía phòng ốc, "Nhà chúng tôi xây xong cái phòng này

mới bắt đầu đã bày ra Phong thủy trận, nếu có ‘đồ’ muốn đi vào nhất định phải được chủ nhà mời mới có thể. Như lần trước, vật kia bởi vì không

được mời, cho nên mới không thể vào."

"Mời?"

"Nếu em nói với nó: vào đi! Như vậy bọn chúng có thể đi vào phòng này. Cái này tương đương với thư mời của em với nó."

"Nhưng cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe nói phòng ốc nhà chúng tôi sắp đặt Phong thủy trận?"

Lương Bân thở dài, nói: "Phong thủy trận này được ông nội qua đời của chúng ta bố trí."

Lương Tư ngạc nhiên trợn to miệng, "Ông nội, anh. . . . . ."

"Tiểu Bân, lên trên lầu, cha có việc muốn thương lượng với con." Cha Lương

bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng khách, cắt đứt lời Lương Tư nói, chỉ

thấy mặt ông nghiêm túc nhìn Lương Bân, Lương Tư chưa từng thấy dáng vẻ

đó. Ở trong mắt của Lương Tư, Cha Lương vẫn luôn ngây ngốc, chưa bao giờ có ánh mắt sắc bén như vậy, nét mặt nghiêm túc kia lại còn nhìn người

nhà mình.

Lương Bân và Lương Tư liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có ý nghi ngờ, sau đó Lương Bân xoay người đi theo cha Lương

lên lầu, Lương Tư một mình cô đơn ở phòng khách.

Lương Tư nhìn

đồng hồ đeo tay, 10 giờ 50, gần đến thời gian mẹ Lương uống thuốc, vì

vậy rót chén nước nóng mang vài viên thuốc lên lầu.

Hai giờ sáng.

Đường cái tối đen vắng vẻ, cửa hàng bốn phía đã sớm đóng cửa, chỉ còn một vài quán ăn vỉa hè nhỏ bên ngoài là còn đang bận rộn chào mời mấy người trẻ tuổi vào ăn khuya. Đám người trẻ tuổi này phần lớn đều là các sinh viên của trường Đại học lân cận, đi theo từng tốp năm ba người. Trên từng

cái bàn nhựa đặt nối tiếp nhau trên vỉa hè bày đủ các loại đồ ăn, mỗi

người đều cầm một chai nước ngọt hoặc bia trong tay, sung sướng uống thả cửa, trong đám người thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hò hét đinh tai

nhức óc.

"Chúng ta ăn được không?" Lương Ý đứng ở trước bàn làm thức ăn, đôi môi ch


Old school Easter eggs.