Polly po-cket
Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324140

Bình chọn: 9.00/10/414 lượt.

muốn tôi chờ gì? Chờ đến ngày anh chán ghét tôi mới thả tôi đi sao?" Lương Ý tức giận bất bình nhìn anh.

Sở Du chán nản rủ mắt, không nói một lời, cánh tay ôm eo cô lại tăng thêm

sức, Lương Ý bị siết đến khí chịu, thân thể hơi nghiêng tới trước một

chút, dựa vào để giảm bớt áp lực do cánh tay anh mang đến.

Hành

động lần này lại làm cho tròng mắt chán nản của Sở Du chợt sáng lên, con ngươi đen nhánh tựa như ngôi sao lóe lên trong bầu trời đêm, Lương Ý

nhìn ngây người. Nhưng không biết vì sao, đáy lòng cô giống như có một

giọng nói khác nói cho cô biết, anh dường như hiểu lầm cái gì.

"Anh rất vui." Vui mừng em nguyện ý thân cận anh.

Vui mừng? Anh vui mừng cái gì? Thôi, thừa dịp hiện tại anh cảm xúc dâng

trào, tiếp tục đàm phán với anh, có thể tranh thủ cơ hội ra ngoài. Lương Ý tính toán ở đáy lòng.

"Vậy bây giờ tôi có thể đi ra ngoài hay không?" Cô bày ra dáng vẻ đáng thương, lần nữa mở miệng hỏi.

Sở Du nhíu mày, giữa lông mi xuất hiện một hai đường nhăn, đôi môi mỏng

giống như là bị người ta dùng chỉ vá lại, một chữ cũng không nhảy ra.

Lương Ý cắn răng, vươn tay, nhẹ nhàng kéo ống tay áo áo sơ mi trắng của anh,

"phựt" vừa lúc kéo đứt cúc áo trên cổ tay anh, cúc áo màu vàng kim có

hoa văn xinh đẹp nhanh chóng rơi xuống trên chăn.

"Này, thợ làm

không tốt lắm. Thôi đi! Ha ha. . . . . ." Lương Ý cười gượng mấy tiếng,

liền tranh thủ nhặt cúc áo trên chăn lên, cố gắng che giấu tội của mình.

Sở Du không nói gì, Lương Ý yên lòng. Nghĩ thầm: anh có tiền như vậy, một cúc áo thôi mà, sẽ không để tâm.

"Đền!"

Lương Ý đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt, không thể tin nhìn anh,

"Anh...anh mới vừa nói cái gì?" Cô sẽ không nghe nhầm chứ? ! Sở Du, Sở

Du lại muốn cô bồi thường tiền? ! Còn vì một cái cúc áo? !

"3 vạn."

"3 vạn? ! Tại sao anh không đi làm thổ phỉ? ! Anh làm thổ phỉ khẳng định

rất có tiền đồ! Còn nữa, đồ chơi này trị giá 3 vạn? Cho dù nó trị giá 3

vạn, tôi cũng chỉ là kéo đứt chỉ mà thôi, cùng lắm thì tôi vá lên là

được, tại sao muốn tôi đền 3 vạn? !" Lương Ý rống to, tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm Sở Du, kiên quyết không đền.

"Hoa."

"Hoa á hoa, nó vốn có hoa." Cô cúi đầu, nhìn, nhất thời tất cả những lời muốn

nói đều bị nghẹn ở trong cổ họng không nói ra lời. Chỉ thấy một vết trầy "tráng kiện" đột nhiên xuất hiện trên cúc áo màu vàng, trên cúc áo có

nụ hoa trông rất sống động trong nháy mắt bị phá hư hầu như không còn,

mỹ cảm hoàn toàn không có. Một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ cứ thế bị hủy diệt.

Lương Ý hít thở sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo nói, "Tiền không có, mạng có một. Anh muốn loại nào?"

"Nợ tiền, đền thịt!" Vừa dứt lời, anh cúi đầu, nhân tiện cầm cúc áo tới,

nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay ma sát trên hoa văn, lỗ tai trắng nõn cũng

lặng yên không một tiếng động đỏ lên.

"Đền thịt? !" Lương Ý chợt

đứng lên từ trên giường, chỉ vào mũi của anh, tràn đầy khí phách chất

vấn anh, "Nói! Phương pháp đền thịt cái gì?" Bà ngoại ơi, nếu anh dám

nhắc tới ăn thịt cô, uống máu cô, cô hoặc là không làm, đã làm thì làm

cho xong, liều chết với anh.

Sở Du ngẩng đầu, sững sờ nhìn đầu ngón tay trước chóp mũi anh, ngay sau đó lại cúi đầu. Màu hồng trên lỗ tai càng thêm tươi.

"Oa? Hôm nay máu anh có thể tuần hoàn?" Lúc này Lương Ý mới phát hiện trên

lỗ tai anh đỏ hồng, hơn nữa đã hoàn toàn quên mất chuyện "Nợ tiền đền

thịt" đi không còn một mống.

Câu hỏi của Lương Ý khiến sắc mặt Sở Du trong nháy mắt cứng ngắc vô cùng, màu hồng trên lỗ tai cũng nhanh

chóng tiêu tán, khôi phục trắng nõn ban đầu.

"Oa, tốc độ tuần

hoàn của máu anh cũng thật là nhanh. Có phải anh đã có thể khống chế nó

hay không?" Lương Ý tò mò theo dõi lỗ tai anh, hỏi.

Anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô. "Đền!"

"Đền thì đền, hẹp hòi! Nói, phương pháp đến thịt thế nào?" Lương Ý lầm bầm,

cô vốn muốn ngăn đề tài này, không ngờ lại bị anh phát hiện, hiện tại

tán dóc trở lại.

"Cho." Anh đưa cúc áo cho Lương Ý.

Lương Ý kỳ quái nhận lấy cúc áo, "Sao cho tôi?"

"Cho em! Đền anh!" Anh chỉ chỉ mặt của chính mình.

"Đền mặt của anh?" Lương Ý kêu lên."Tôi không có kéo nát mặt anh? Sao anh

muốn tôi đền mặt? Hơn nữa, mặt cũng có thể đền sao?" Dừng một chút cô

lại khiếp sợ hỏi, "Chẳng lẽ anh muốn lột mặt tôi ra, dán vào trên mặt

anh? ! Đó cũng quá khó coi!" Nghĩ đến tình cảnh kia, cô không nhịn được

sợ run cả người.

Lúc Lương Ý gào to, Sở Du tối mặt, mặt anh khó chịu hất đầu, lồng ngực phập phồng có chút gấp rút hơn so với bình thường.

"Đần!"

"Tôi mới không ngu ngốc! Thương lượng được không?" Lương Ý vốn định đưa tay

ra nắm ống tay áo anh cầu xin anh, nhưng vừa nghĩ tới cái cúc áo hy sinh kia, cuống quít hạ tay xuống.

"Thương lượng cái gì?" Anh quay đầu nhìn cô, không hiểu hỏi.

Cô cúi đầu, ngón tay không ngừng nắm chăn trên giường, gương mặt chậm rãi đỏ hồng.

Lúc Sở Du nhíu mày, chuẩn bị xong "chất vấn" cô một phen thì Lương Ý đột

nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng hôn ở trên môi anh. Hôn lén người khác

thành công xong lập tức nằm lỳ ở trên giường, dùng chăn đắp mình làm đà

điểu.

Lỗ tai Sở Du lần nữa t