Ring ring
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212111

Bình chọn: 7.00/10/1211 lượt.

núi tịch dương chiếu sáng, mây

mù quanh quẩn, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Nhiễm Mẫn từ phía sau

chậm rãi truyền đến: “Vì sao nàng lại xuất gia?”

Vì sao xuất gia ư?

Trần Dung khẽ nhếch khóe miệng, quay đầu lại.

Nàng đối diện với hình dáng tuấn mỹ, rõ ràng lập thể của Nhiễm Mẫn ở bên cạnh.

Khuôn mặt này tuấn mỹ, lạnh lẽo cứng rắn, nhìn nghiêng một bên, chiếc mũi kia rất cao, bạc môi kia mím thành một đường, dưới tịch dương chiếu rọi

giống như tượng đá được điêu khắc nên.

Giờ phút này y chắp hai

tay sau lưng, trên trán rủ tua rua màu đỏ, tóc dài tung bay phía sau……

Nhìn ngắm, Trần Dung cảm thấy hoảng hốt, ở trong thời không xa xôi, nàng từng đem gương mặt này khắc sâu vào trong lòng. Nhưng trí nhỡ rõ ràng

khắc cốt minh tâm kia giờ phút này nghĩ đến, đã là mơ hồ, đã là giật

mình tỉnh lại trong mộng. Giống như chuyện cũ làm cho nàng điên cuồng là chỉ là một ảo ảnh không hề tồn tại.

Nàng thật lâu không đáp, Nhiễm Mẫn quay đầu lại.

Y nặng nề nhìn chằm chằm Trần Dung.

Chỉ liếc mắt một cái thì kéo Trần Dung bừng tỉnh lại từ trong hoảng hốt.

Dưới ánh mắt của y, Trần Dung có chút buồn bực, lập tức, nàng lặng lẽ

lui về phía sau một bước.

Vừa rời khỏi một bước, nàng liếc thấy khóe miệng Nhiễm Mẫn xuất hiện nụ cười lạnh, Trần Dung vội vàng dừng lại.

“Trả lời ta!”

Mệnh lệnh Nhiễm Mẫn lại truyền đến. Y ngẩng đầu lên, trầm lãnh, uy nghiêm

trừng mắt nhìn Trần Dung, nói với một loại ngữ khí đờ đẫn: “Ta ngàn dặm

xa xôi đến Kiến Khang, đó là muốn làm cho rõ sự tình!”

Y nói

xong câu đó, cơ bắp trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên giật giật. Tựa hồ,

có một loại thống khổ, giống như độc xà ẩn núp trong ngực y, tựa hồ, có

một loại chấp niệm, làm cho y ngày đêm chưa từng được an bình.

Bởi vậy, y lựa chọn nói ra. Trong suy nghĩ của y, chỉ cần nói ra, chỉ cần

chiếm được đáp án, độc xà cũng thế, chấp niệm cũng thế, sẽ tan thành mây khói.

Y phải làm cho chấp niệm cùng độc xà này biến mất khỏi lòng mình!

……

Nếu nói trên đời này, chỉ có một người hiểu Nhiễm Mẫn, người đó, không thể nghi ngờ chính là Trần Dung.

Hiện tại, Trần Dung nhận ra sự thống khổ của y.

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Kinh ngạc nhìn Nhiễm Mẫn, nhìn gương mặt tuấn mỹ của y, nhìn hai tròng mắt

âm liệt ủ dột, nhìn thân hình thẳng tắp như tùng của y!

Qua rất lâu, Trần Dung mới rũ mắt…… Đột nhiên, nàng lại bật cười.

Tiếng cười này kinh động Nhiễm Mẫn, y hung hăng nhìn nàng, quát khẽ: “Nàng cười cái gì?”

Tiếng quát của y vẫn uy nghiêm mang theo sát khí nặng nề.

Nhưng mà, Trần Dung dường như không nghe thấy, nàng vẫn đang ha hả cười……

Vừa cười, hai hàng nước mắt thấm ra hốc mắt.

Nhiễm Mẫn trầm giận vừa mới bước tới phía nàng một bước, liếc mắt trông thấy nước mắt của nàng thì không khỏi ngẩn ngơ.

Lúc này, Trần Dung chậm rãi dừng tươi cười.

Nàng vươn tay áo lau vội nước mắt, khóe miệng khẽ nhếch, lẩm bẩm: “Tích tụ hai kiếp….. Rốt cục thư thái rồi!”

Động tác nàng chà lau nước mắt thực thô lỗ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, sau đó Trần Dung ngẩng đầu nhìn về phía Nhiễm Mẫn.

Giờ khắc này, trong ánh mắt của nàng không có cười nhạo, cũng không có chua xót, nếu có chỉ là tỉnh táo sáng ngời như sao.

Khi đối diện với ánh mắt hồ nghi lộ ra úc giận của Nhiễm Mẫn, Trần Dung thản nhiên cười. Nụ cười này, vân đạm phong khinh.

Nhiễm Mẫn càng nhíu chặt mày, y nhịn không được quát khẽ: “Vừa rồi nàng cười cái gì?”

Y đột nhiên không rõ, không thể hiểu được.

Trần Dung không trả lời y, nàng chỉ đi lên hai bước.

Nàng đi đến bên cạnh y, cũng giống như y vừa rồi, ngắm nhìn đỉnh núi mây mù

nhiễm tịch dương đỏ hồng. Ngay khi Nhiễm Mẫn vươn tay định kéo cánh tay

nàng, chuẩn bị để hỏi cho rõ, giọng của Trần Dung truyền đến: “Ta hận

Trần Vi.”

Chỉ có bốn chữ lại là nghiến răng nghiến lợi! Hiển nhiên hận này đã là tận xương. Nhiễm Mẫn ngẩn ra, thu tay về.

Sau khi Trần Dung phun ra bốn chữ này thì bật cười tự giễu, nàng thấp giọng nói: “Khi ở Trần phủ Nam Dương, phụ thân Trần Nguyên của Trần Vi vài

lần muốn đem ta tặng cho ngài. Không đúng, ta đã bị hắn tống đi một lần

rồi, bị hắn đưa cho Nam Dương vương!” Nhiễm Mẫn lần đầu tiên nghe thấy

việc này, không khỏi ngẩn ra.

Trần Dung nói tới đây, quay đầu

nhìn về phía y: “Lần đó lương thực của hắn bị cướp, ta phụng mệnh tiến

đến hướng tướng quân cầu tình, tướng quân còn nhớ rõ không?”

Đương nhiên nhớ rõ, khi đó, y nghĩ rằng, cả đời này của mình sẽ viên mãn, bởi vì, y đã tìm được Ngu Cơ của mình……

Trần Dung cũng không biết Nhiễm Mẫn đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt nàng nhìn y sáng ngời mà thản nhiên.

“Lần đó, Trần Nguyên gọi ta ra từ trong tù thất! Ta vốn đã bị bọn họ bí mật

giam giữ, phu nhân của hắn bởi vì ta không nghe lời mà chuẩn bị đem ta

xử tử.”

Nói tới đây, nàng cười sầu thảm: “Đêm đó, trong căn nhà

gỗ kia, ta nghe bên ngoài hộ vệ nói chuyện, trước khi xử tử ta phải vui

đùa với ta thế nào cho đủ……” Nàng nói tới đây, đôi mày Nhiễm Mẫn nhíu

chặt.

Nhắc tới chuyện xưa, giọng Trần Dung khàn khàn ủ ê, nàng

không muốn để Nhiễm Mẫn thấy sự yếu ớt của bản thân, sau khi cười cười,

nàn