Pair of Vintage Old School Fru
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212134

Bình chọn: 7.5.00/10/1213 lượt.

ây ư? Sao lại nhanh như vậy?

Nàng đến Kiến Khang mới một hai tháng, sao Nhiễm Mẫn cũng đến rồi? Không

phải y luôn luôn quân vụ bận rộn, rất khó có thời gian rảnh rỗi sao? Khi Trần Dung đang suy nghĩ, Bình ẩu ôi chao một lúc, nhịn không được

khuyên nhủ: “Nữ lang, bọn họ dù sao cũng là trưởng bối, cho dù ngày xưa

có gì không phải, nhưng lúc này bọn họ đã tự mình tới cửa, người nói với Thất lang một câu đi.”

Bà nói thầm: “Tục ngữ nói, lưu lại một

con đường, ngày sau cũng tiện gặp lại. Nữ lang chỉ cần mở miệng nói cũng không có gì vất vả mà.”

Trần Dung quay đầu liếc về phía Bình ẩu một cái rồi thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Ẩu nhìn ta lớn lên từ nhỏ, còn không hiểu ta sao?”

Người như nàng đã mang thù sẽ trở nên

tàn nhẫn. Đừng nói hiện tại có Thất lang cùng bệ hạ che chở nàng, ngay

cả không có ai che chở, toàn gia Trần Nguyên kia, chỉ cần có cơ hội,

nàng nhất định sẽ trả thù.

Bình ẩu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn

về phía Trần Dung đang nghiêm mặt. Sau một lúc lâu, bà đau khổ, lúng ta

lúng túng nói: “Nhưng nữ lang trưởng thành khác lúc còn nhỏ mà.”

Trong tiếng nói thầm của Bình ẩu, Trần Dung không kiên nhẫn phất phất ống tay áo, bước đi thật xa.

Một ngày này, tâm Trần Dung vẫn có chút rối loạn.

Đảo mắt, một ngày trôi qua.

Lại tới hoàng hôn ngày hôm sau.

Vẫy mọi người lui xuống, Trần Dung một mình ngồi trên một tảng đá phía sau

núi. Nơi này từ trên cao nhìn xuống có thể thấy mây mù quấn quanh sơn

cốc, có thể nghe bốn phía chim hót líu lo, có thể nghe thấy tiếng nói

chuyện nho nhỏ của mọi người.

Thưởng thức sau một lúc, Trần Dung ngả người về phía sau, nằm trên tảng đá.

Trời xanh trong, mây trắng vừa thản nhiên bay đến đã bị tịch dương tô màu

từng khoảnh đỏ hồng. Nhìn mây tản đi theo gió, đột nhiên, Trần Dung bật

cười.

Nụ cười này như trăng ló mây mà đến, khi đó, đủ loại suy

nghĩ đọng lại trong lòng, quấn quanh trong mộng bỗng trở thành hư không.

Cũng không biết qua bao lâu, khi Trần Dung sắp sửa tiến vào giấc ngủ mơ, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng bước chân kia có chút nặng nề.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Dung giật mình tỉnh táo lại. Nàng vươn tay

xoa mắt, giọng nói mang theo buồn ngủ mơ hồ truyền ra: “Lấy một bầu rượu đến đây.”

Tiếng bước chân kia tạm dừng lại.

Trần Dung

ngáp một cái, lại duỗi tay duỗi chân, sau đó, nàng nhảy xuống, một bên

sửa sang lại xiêm y, một bên còn nói thêm: “Đúng rồi, đem cầm của ta

đến.”

Người phía sau không hề có động tĩnh.

Trần Dung nhíu mày, quay đầu lại.

Vừa quay đầu, nàng đối diện với một đôi hài dính bùn đất, phía trên hài là trường bào màu đen lấm lem cát bụi.

Lại hướng lên trên nữa là thắt lưng và trường bào Hồ phục hoàn toàn khác biệt với người ở Kiến Khang.

Nhìn ngắm, Trần Dung run sợ, cơn buồn ngủ biến mất.

Nàng mở to mắt, không hề chớp nhìn người nọ, bất tri bất giác, nàng nuốt

nước miếng, dưới ống tay áo, tay nhỏ bé nắm thành quyền, móng tay đâm

thật sâu vào lòng bàn tay……

Nàng nhìn dưới chân người nọ, mất khí lực thật lớn cũng không thể nâng đầu lên nghênh diện nhìn lại!

Trường bào phất phơ, người nọ hướng tới gần nàng.

Bước chân của y nặng nề, khi đến chỗ cách Trần Dung tầm ba bước, giọng nói

trầm thấp cứng rắn truyền đến: “Không dám nhìn ta sao?”

Lời này vừa thốt ra, Trần Dung ngẩng phắt đầu lên.

Nàng đối diện với gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc. Giờ phút này, hai tròng mắt y âm trầm, lạnh lùng, không hề chớp nhìn nàng chăm chú. Trên khuôn mặt

tuấn tú bạc môi mím thành một đường, ánh mắt thâm trầm, có lửa giận đang thiêu đốt.

Người đến, đúng là Nhiễm Mẫn!

Không biết vì sao, khi Trần Dung đối diện với vẻ mặt tức giận của y thì không hề sợ hãi, lại cảm thấy buồn cười.

Mặt mày bình thản, Trần Dung cất lời hỏi: “Trần Vi đâu? Tướng quân tiến đến, tại sao không mang theo tỷ ấy?”

Nhiễm Mẫn cau mày, có chút khó hiểu hỏi: “Trần Vi?”

Nói tới đây, y dừng một chút, đột nhiên cảm giác được không đúng: Vì sao vừa gặp mặt, câu đầu tiên nàng đã hỏi về Trần Vi?

Tâm của y quá lớn, vẫn sẽ không để ý chi tiết này. Nhưng lúc này, y có

chuẩn bị mà đến, y luôn luôn chú ý mỗi một hành động của Trần Dung. Bởi

vậy, y trở nên trầm ngâm.

Trong trầm ngâm, giọng của của Nhiễm

Mẫn trở nên nhu hòa, trầm giọng nói: “Nàng không thích nàng ta sao?

Chẳng lẽ nàng không biết, ở trong Trần gia, mặc dù địa vị của nàng ta ở

trên nàng, nhưng trong phủ của ta, nàng ta chỉ là một thiếp thất thôi

ư?”

Nói tới đây, y trầm giọng ra lệnh: “Trần Dung, ngẩng đầu đáp lời!”

Vẻ mặt Trần Dung bình thản, lên tiếng trả lời ngẩng đầu lên.

Nhiễm Mẫn yên lặng nhìn nàng.

Trên gương mặt thanh diễm quyến rũ của nàng mang theo tươi cười yếu ớt, một

đôi mắt lúng liếng, giờ phút này lại trong suốt bình tĩnh …… Phụ nhân

này nhìn thấy y đúng là không có nửa điểm quý ý, cũng không có nửa điểm

giả bộ cứng rắn?

Tức thì, hai tròng mắt âm trầm của Nhiễm Mẫn từ từ nhíu lại.

Tức giận vừa xuất hiện, Nhiễm Mẫn đã hít một hơi. Y chắp hai tay bước ra

hai bước, khi đi đến sau lưng Trần Dung, y đã khôi phục sự bình tĩnh.

Cứ thế chắp tay sau lưng, nhìn xuống đỉnh