XtGem Forum catalog
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212045

Bình chọn: 10.00/10/1204 lượt.

n níu chặt ống tay áo chàng, nghe thấy chàng hỏi, nàng thì thào nói: “Yêu.”

Một chữ thốt ra, Vương Hoằng lại cười, nụ cười này tươi tắn như hoa.

Môi mọng của chàng đặt lên đôi mắt nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy nàng theo ta

về nhà, được không?” Đối mặt với đôi mắt mở to mơ hồ của nàng, chàng ôn

nhu giải thích: “Trở về Vương gia, là Vương gia của ta.”

Trần

Dung nghiêng đầu, dường như không hiểu nhìn chàng. Một hồi lâu, nàng thì thào nói: “Nhà ư?” Lắc lắc đầu, Trần Dung cười có chút khờ khạo, có

chút ngốc nghếch: “Thất lang có phải choáng váng rồi hay không? Rõ ràng

ta không có nhà mà.”

Nàng vừa cười ngây ngô vừa vươn tay vuốt ve phần cằm nhằn nhụi của Vương Hoằng.

Ngón tay trắng nõn như ngọc, như đánh đàn dao động trên da thịt chàng. Vừa

vuốt ve, Trần Dung vừa thì thào nói: “Lang quân coi như là Thất lang của ta.”

Bốn chữ “Thất lang của ta” vừa thốt ra, Vương Hoằng ngẩn ngơ, chàng thì thào, cúi đầu lặp lại: “Thất lang của ta?”

Trần Dung đang mê ly hoảng hốt, làm sao biết trả lời chàng? Nàng chỉ ngây

ngốc nhìn chàng, tay nhỏ bé ấm áp trắng nõn lại bất tri bất giác dán lên yết hầu chàng trượt vào bên trong vạt áo.

Nàng vừa kéo vội xiêm y của chàng vừa thì thào nói: “Chàng không phải là nam nhân khác, chàng là Thất lang của ta……” Trần Dung dường như đang khuyên bản thân thả

lỏng, sau khi nói như thế mấy lần, thân thể của nàng rõ ràng trở nên mềm nhũn, nàng vẫn bắt buộc chính mình thẳng lưng ngửa đầu.

Trong tiếng thì thào tự nói, nàng tựa hẳn vào trong lòng chàng.

Tay phải đã theo vạt áo chàng chạm vào trong ngực chàng. Khi bàn tay nhỏ bé nóng bỏng chạm vào làn da mát lạnh như băng, Trần Dung vui mừng rên rỉ

một tiếng, nàng đưa mặt hướng tới gần chỗ đó, trong miệng còn đang than

thở: “Chàng không phải là nam nhân nào khác, chàng là Thất lang…… là

Thất lang.”

Lặp lại từng câu một, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung càng ngày càng đỏ, hô hấp càng ngày càng loạn.

Đúng lúc này, cằm của nàng bị nắm chặt.

Hai mắt nàng tản ra mê ly đỏ ửng, môi đỏ mọng khẽ hé, cái lưỡi thơm tho khẽ ẩn khẽ hiện, gương mặt bị một bàn tay to mạnh mẽ nâng lên.

Nàng đối diện với đôi mắt của Vương Hoằng.

Lúc này khuôn mặt tuấn tú như ngọc của Vương Hoằng đã có chút ửng đỏ, tay

phải chàng vừa mới nâng gương mặt Trần Dung lên, đai lưng cũng đã buông

lỏng, một bàn tay ấm áp trắng mịn như rắn trườn vào dưới hạ phúc của

chàng. Tay trái Vương Hoằng nhanh chóng vươn ra, cầm chặt bàn tay của Trần Dung đang trườn vào bên dưới hạ phúc, nhưng chàng vừa mới kéo tay nàng ra,

một bàn tay khác của Trần Dung đã lôi vạt áo ở bên ngực trái của chàng,

vừa kéo vừa dứt.

Xem bộ dạng nàng mở to hai mắt, lông mi chớp

chớp ra vẻ nghiêm túc, dường như không đạt được ý muốn thì nhất định

không buông tha. Vì nàng bị hạ dược, tay chân vô lực, động tác dùng sức

kéo áo trở nên mềm nhũn dây dưa.

Tay Vương Hoằng thả tay phải của nàng, kéo bàn tay đang đùa bỡn trước ngực kia xuống.

Chàng vừa chế trụ bàn tay này, trên môi lại cảm thấy ấm áp, chính là Trần

Dung đem môi mình đặt lên môi chàng, cái lưỡi thơm tho khẽ vươn ra, cười duyên, vui vẻ liếm một vòng quanh đường môi chàng. Cái lưỡi đinh hương

giờ phút này càng chui càng sâu, đảo mắt đã tách hàm răng chàng, xâm

nhập vào trong khoang miệng truy đuổi lưỡi chàng.

Lần này, hơi

thở của Vương Hoằng đã hoàn toàn rối loạn, khuôn mặt tuấn tú tránh trái

né phải, nhưng chàng càng trốn tránh, Trần Dung càng vui vẻ. Nàng một

bên khanh khách cười vui, một bên dùng khửu tay chống đỡ hướng tới vạt

áo chàng.

Chỉ mất một lát, vạt áo của Vương Hoằng đã bị kéo ra hơn phân nửa. Hơn nữa, da thịt bên trong vạt áo chàng càng ngày càng lộ ra.

Dần dần, Vương Hoằng đỡ trái hở phải, luống cuống tay chân, hô hấp càng

ngày càng dồn dập, gương mặt cũng càng ngày càng ửng đỏ. Rốt cục, chàng

không nhịn được nữa, khóa chặt hai tay nàng, Vương Hoằng dồn dập ra

lệnh: “A Dung, dừng lại! Dừng lại!”

Tiếng quát vừa vang lên,

Trần Dung ủy khuất ngẩng đầu lên, hai tròng mắt ngập nước khó hiểu nhìn

chàng, trong ánh mắt trừ bỏ mị ý còn có lên án.

Trần Dung như

vậy ngay cả thần tiên cũng khó chống cự. Vương Hoằng hô hấp rối loạn,

chàng cắn răng, hai tay kéo vào, giữ chặt hai tay nàng, khóa ở trong

ngực.

Bị chàng dùng sức khóa trụ, Trần Dung thực không thoải

mái, nàng vặn vẹo thân hình, phát hiện hai tay không động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền cọ trên ngực chàng, một bên ma sát một bên phát ra tiếng

rên rỉ.

Một giọt rồi hai giọt mồ hôi chảy ra từ sau gáy Vương Hoằng, chậm rãi chảy vào dưới áo.

Yết hầu của chàng chuyển động lên xuống, ngay khi chàng cắn chặt răng lại

buộc chặt hai tay, tiếng cười đè thấp của một phụ tá từ bên ngoài xe

truyền đến: “Lang quân, mỹ nhân tình thâm khó chống cự, cần gì đau khổ

chịu đựng?”

Lời vừa dứt, một phụ tá khác đã nói: “Ai, thế đạo

này thật sự thay đổi quá nhanh, chỉ mới đảo mắt, lang quân phong lưu kia của ta đã lấy Liễu Hạ Huệ làm chuẩn mực rồi.”

Lời này vừa thốt ra, mọi nơi truyền đến tiếng cười đùa khe khẽ.

Vương Hoằng đang bị mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc vặn vẹo trong