Pair of Vintage Old School Fru
Mệnh Phượng Hoàng

Mệnh Phượng Hoàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325764

Bình chọn: 7.00/10/576 lượt.

Thiên Dận cung, Vãn Lương đỡ ta xuống kiệu nhưng ta bỗng đứng sững trước kiệu.

Trước mặt là bậc thang dài đằng đẵng dẫn tới tẩm cung của hắn, không biết tại sao, một bước này ta không bước nổi.

“Nương nương?” Vãn Lương khẽ gọi

Ta chợt thấy nực cười, ta đang sợ hắn sao? Nhưng, hắn có gì đáng sợ?

Ta lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”, rồi vịn lên tay Vãn Lương bước đi.

Lưu Phúc ra đón, ông hành lễ với ta. “Nô tài xin thỉnh an Đàn Phi nương nương!”

Ta không để ông ta vào thông báo ngay, chỉ hỏi: “Ai đang ở trong?”

Ta vốn cho rằng ông ta sẽ trả lời là Thiên Lục, không ngờ ông ta đáp: “Nương nương, An Uyển nghi đang ở bên trong!”

Ta thoáng kinh ngạc, hóa ra là An Uyển nghi!

Lưu Phúc thấy ta không nói gì, bèn hạ giọng hỏi: “Nương nương, có cần nô tài vào thông báo một tiếng không ạ?”

Do dự một lát, ta lại đáp: “Không cần, hoàng thượng hẳn cũng không có gì đáng ngại, bản cung hồi cung.”

Lưu Phúc còn muốn nói gì đó, môi mấp máy nhưng lại đáp: “Vậy… nô tài cung tiễn nương nương!”

Chần chừ một lát, ta quay người định rời đi

Vãn Lương ngạc nhiên nói: “Nương nương…”

Ta không đáp, vừa định bược xuống bậc thì nghe Lưu Phúc nói ở phía sau: “An tiểu chủ, người cũng về sao?”

Ta có phần kinh ngạc, không nén nổi mà ngoái đầu lại nhìn, An Uyển nghi

cũng trông thấy ta, liền nhanh chóng bước tới, cúi người. “Tần thiếp

tham kiến Đàn Phi nương nương!”

Ta không ngờ nàng ta đột nhiên đi ra, đành đáp: “An Uyển nghi không cần đa lễ!”

Nàng ta bước lại, nhìn ta với vẻ hoài nghi, nhỏ giọng nói: “Nương nương,

người… “ Chân mày như vẽ của nàng ta hơi nhíu lại, nhìn ta vẻ khó hiểu.

Ai cũng nhận ra ta vừa mới tới, cũng không ai không nhận ra tư thế này của ta là chuẩn bị rời đi. Nhưng ta thấy cũng không sao, chỉ vịn vào tay

Vãn Lương đi xuống, lại đưa mắt liếc An Uyển nghi một cái, nói: “Bản

cung định hồi cung, nếu An Uyển nghi thuận đường thì cùng đi với bản

cung đi!” Ban nãy, khi ta vừa tới không nhìn thấy cỗ kiệu nào đợi ở

ngoài, có lẽ nàng ta chỉ tới một mình.

Ta thực sự cảm thấy kỳ lạ, nàng ta không đưa cung tỳ đi theo hầu.

Dường như lúc này nàng ta mới phản ứng lại được, không chối từ, bước lại mỉm

cười hiền lành: “Nương nương đúng là người kỳ lạ, hoàng thượng long thể

bất an, tất cả phi tần đều tới thăm, biết bao nhiêu người tranh nhau để

được chăm sóc hoàng thượng, người thì ngược lại, là người cuối cùng, tới rồi còn không vào.”

Ta cười khẽ, nói: “Nếu như thế, sao An Uyển nghi không ở lại chăm sóc hoàng thượng?”

Theo lời nàng ta, không phải nàng ta là người tới áp chót sao? Ta đã không

vào, vậy thì sau nàng ta cũng chẳng còn ai vào điện nữa, đây chẳng phải

là cơ hội tuyệt vời sao?

Không ngờ nàng ta khẽ cười, đáp: “Dù tần thiếp muốn ở lại thì cũng phải được hoàng thượng bằng lòng.”

Ta thoáng sững sờ, hắn không muốn sao? Vậy thì tại sao Thiên Lục cũng không ở đây?

Ta nghĩ tới thất thần, lại nghe An Uyển nghi nói: “Nương nương, nơi này lạnh lắm, người ở lại hay về Cảnh Thái cung?”

Ta như sực tỉnh, có chút xấu hổ, hạ giọng khẽ ho một tiếng rồi đáp: “Đương nhiên bản cung về rồi!”, nói xong thì không nhìn nàng ta nữa, vịn vào

tay Vãn Lương bước xuống.

An Uyển nghi đi theo sau ta, được mấy

bước lại đột nhiên lên tiếng: “Nương nương có biết giữa hoàng thượng và

thái hậu đã xảy ra chuyện gì không ?”

Ta sững người, ngoái đầu nhìn nàng ta. Tại sao trong lời của nàng ta như muốn nói cho ta hay, nàng ta đã biết vài chuyện gì rồi?

Có điều, quan hệ giữa Hạ Hầu Tử Khâm và thái hậu đột nhiên xấu đi, lẽ nào không phải vì chuyện của Thiên Lục sao?

Ta cười nhạt, lắc đầu. “Bản cung không biết, xem ra An Uyển nghi đã biết?”

Nàng ta điềm tĩnh cười, cúi đầu đáp: “Dĩ nhiên tần thiếp vì không biết nên

mới muốn hỏi nương nương, hóa ra nương nương cũng không hay biết gì.”

Giọng nói của nàng ta nhẹ tênh nhưng trực giác nói cho ta hay, chắc chắn lúc nãy nàng ta hỏi ta không phải là vì không biết.

Bây giờ ta cũng không hỏi nàng ta nữa, nàng ta đã nói thế thì nhất định sẽ không cho ta biết.

Vãn Lương đỡ ta lên loan kiệu, ta vén rèm kiệu, nói với An Uyển nghi: “Cùng đi chung đi!”

Nàng ta chỉ cười, tạ ơn rồi nói: “Tần thiếp xin thôi, nương nương đi cẩn thận!” Nói xong liền cúi người rồi quay người rời đi.

Ta ngẩn người, Vãn Lương ghé tai ta, thì thầm: “Nương nương, An Uyển nghi

như thế này lại khiến nô tỳ không hiều. Lần trước ở Hy Ninh cung, nương

nương còn nói nàng ta đứng ra nói đỡ cho người, sao hôm nay lại từ chối

không lên loan kiệu của người?”

Ta không đáp, chỉ hạ rèm xuống.

An Uyển nghi muốn trung lập, dù ta hay DIêu Phi, hoặc giả là Thiên Phi và

Thiên Lục, nàng ta đều chỉ đứng nhìn từ xa. Ngày ấy ở Hy Ninh cung, nàng ta đã nói câu đó, giờ nghĩ kĩ lại, thật sự là muốn có lợi cho ta sao?

Thực ra cũng không hẳn vậy.

Lời nói của nàng ta khiến Hạ Hầu Tử Khâm đích thân cởi áo khoác lông chồn

đưa cho ta nhưng lại đẩy hắn tới chỗ Thiên Lục. Lời nói của nàng ta

khiến Diêu Phi nắm được một cơ hội tốt nhưng lại khiến Thư Quý tần bị

cấm túc.

Trong chuyện này, chẳng ai được lợi. Suy cho cùng, An Uyển nghi k