Mê Điệp

Mê Điệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321742

Bình chọn: 9.00/10/174 lượt.

êm: “Tôi nói tất cả bỏ súng xuống, không nghe thấy sao?”

Có người quay đầu nhìn thăm dò Ngụy Tầm và Tiêu Chi Vũ, nhưng súng trên tay vẫn không hề động.

Ánh mắt Tiêu Chi Liệt bắn về phía người kia: “Nhìn hắn làm gì? Rốt cuộc ở đây tôi là người quyết định hay là hắn? Hả?”

Người nọ lập tức cúi đầu xuống, nhưng tay vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Chi Vũ

tiếp lời nói: “Chi Chi, em là thủ lĩnh của chúng tôi, mọi chuyện đều để

em quyết định, nhưng chỉ có chuyện này chúng tôi không thể nghe theo em. Em hãy hỏi tất cả những người có mặt ở đây, có ai là không có bạn bè

người thân bị chết trong tay Tô Vị Tỉnh, nếu em muốn thả hắn đi, trừ phi chúng tôi chết. Thêm nữa ba mẹ chúng ta, chị dâu em cùng Linh Linh, bọn họ chết như thế nào, em đã quên rồi ư? Vì giấc mộng đó mà em đã quên

hết sao? Sao em có thể thả hắn đi được?”

Lòng Tiêu

Chi Liệt đã rối loạn đến cùng cực. Cô vẫn chưa thể hoàn toàn thoát ra

khỏi cõi mộng đó, khi thì cảm thấy bản thân mình là cô vợ vô dụng được

anh chồng yêu thương che chở, khi lại thấy bản thân mình là một nữ chiến binh kiên cường lạnh lùng; có chốc lại nhớ đến cảnh Tô Vị Tỉnh ôm cô

cùng ngủ, một chốc lại nhớ đến khuôn mặt của những người chiến hữu thân

thiết đã bị giết chết.

Cô cần được

tỉnh táo mà suy nghĩ. Có thế nào cũng không phải là bây giờ, đừng nên ép cô phải lập tức ra một quyết định tàn khốc đến thế.

Cô biện minh nói: “Hắn… Lần trước hắn bắt em làm tù binh nhưng không giết em, ăn

miếng trả miếng, lần này em cũng tha cho hắn, coi như không ai nợ ai.”

Song đứng

trước huyết hải thâm cừu, nhất là nhiều người cùng chung một mối huyết

hải thâm cừu trước mặt đây, lý do này quả thật quá yếu ớt, ngay cả chính cô cũng cảm thấy thiếu tự tin.

Đôi bên cứ

giằng co, không ai chịu nhường ai, cũng không ai dám tiến thêm một bước. Bên kia là hơn mười chiến hữu vác súng chuẩn bị chiến đấu, bao gồm cả

anh ruột của cô; bên này chỉ có cô và Tô Vị Tỉnh, anh không hề nói câu

nào, ngay cả tư thế cũng không chuyển.

Cuối cùng

Tiêu Chi Vũ cũng nhìn ra manh mối, khẽ cười một tiếng phá vỡ tình thế bế tắc này: “Thôi được, Chi Chi, cho dù bọn anh có đồng ý với yêu cầu của

em, nhưng em hãy thử quay lại mà hỏi hắn xem, hắn còn đi được sao?”

Tiêu Chi

Liệt quả thật quay đầu lại, nhưng vào đúng lúc này, trong đoàn người kia bỗng trở nên nhốn nháo vang lên tiếng bước chân gấp gáp cùng với tiếng

gào thét chói tai của cô gái trẻ cắt đứt bầu không khí đang lặng ngắt

như tờ này: “Tô Vị Tỉnh! Tao giết mày!”

Tiểu Tuyền

như điên như dại chạy đến, thậm chí còn không để ý đến những đồng đội ở

trước mặt mà bóp cò súng. Phát súng đầu tiên chệch, phát thứ hai xuyên

qua bả vai Tô Vị Tỉnh, phát thứ ba vào giữa đầu gối anh. Ngụy Tầm cùng

vài người hai bên lập tức chạy tới giữ cô ta lại, nhưng cô ta vẫn giãy

dụa bắn lên trời thêm vài phát nữa, mới bị Ngụy Tầm tước đi vũ khí.

Tiêu Chi

Liệt gấp đến đỏ mắt, đưa tay xuống định cầm lấy súng dắt trên thắt lưng

mình, thì bị Tiêu Chi Vũ đè lại hai tay: “Em định làm gì?”

Tô Vị Tỉnh

không chống đỡ được nữa mà quỳ xuống, chỉ một lát máu đã nhiễm đỏ cát

bụi trước mặt anh. Song máu không phải từ vết thương trên đầu gối cùng

bả vai anh, mà là từ trong miệng anh nôn ra. Anh bắt đầu ho dữ dội, từng ngụm máu bắn tung tóe xuống đất.

Tiêu Chi

Liệt sợ đến ngây người, những người xung quanh cũng sửng sốt, mở mắt

trừng trừng nhìn anh không ngừng ho ra máu. Không ngờ một người lại có

thể ho ra nhiều máu đến thế, đọng thành một vũng sâu bên người, đến đạn

xuyên qua động mạch cũng không đến thế.

Tiêu Chi Vũ

nhìn em gái mình không giãy dụa mới từ từ buông tay ra, khẽ nói: “Em

nhìn đi, hắn không thể đi được nữa. Ngay từ khoảnh khắc em bắt đầu rơi

vào trò ma thuật đó, hắn đã không thể ra đi được nữa rồi.”

Cô vịn lấy

cánh tay Tiêu Chi Vũ mà ngơ ngác nhìn Tô Vị Tỉnh. Cuối cùng anh cũng

ngừng ho, giơ tay áo lên lau đi vết máu trên khóe môi, rồi vươn tay về

phía cô. Thậm chí anh còn nở một nụ cười, là nụ cười giống như bao lần

cô trễ hẹn, giống như mỗi lần đứng thật lâu trước cổng công ty chờ cô

tan làm, một nụ cười ấm áp dịu dàng.

“Chi Chi,

đừng sợ… Đây chỉ là, một giấc mơ mà thôi, tỉnh dậy… thì sẽ không sao

nữa…” Anh chỉ có thể nói một cách đứt quãng, “Đến đây, đến đây với anh,

nắm lấy tay anh…”

Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, tỉnh dậy sẽ không sao nữa.

Cánh tay

Tiêu Chi Vũ giữ lấy cô, nhưng cô lại nhẹ nhàng gạt ra. Cô đi về phía Tô

Vị Tỉnh, vươn tay nắm lấy bàn tay run rẩy nhuốm đầy máu của anh.

Thừa cơ mọi

người đang kinh hoàng nhìn hai người ở trung tâm, Tiểu Tuyền giãy thoát

khỏi tay một đồng đội, xông về phía sau Tô Vị Tỉnh. Tuy súng đã bị Ngụy

tầm lấy đi, nhưng cô ta vẫn chạy tới đá trúng vào lưng Tô Vị Tỉnh khiến

anh đập người xuống đất, tiếp đó còn hung hăng giẫm thêm hai phát, khiến anh lại nôn tiếp ra hai ngụm máu nữa mới hả giận.

Người Tô Vị

Tỉnh vùi xuống cát bụi, anh không còn sức để đứng lên nữa. Nhưng tay anh vẫn duỗi về phía cô, bàn tay hơi khom lại, chỉ đợi cô đặt tay lên tay

anh, để có thể nắm thật chặt.

Tiêu Chi

Liệt bước lảo


Pair of Vintage Old School Fru