
c của “Đấu sĩ thánh An Dĩ Mạch”(1), cô đỏ
mặt, tiếp tục bước vào trong. Rẽ qua lối đi, đẩy cửa ra ban công, đàn bồ câu
đập cánh rào rạt, chúng bay lên cùng những tiếng đập dày dặn.
“Thích
không?”. Lục Thiều Trì bên cạnh cô cất tiếng dò hỏi, giọng nói trầm trầm dịu
dàng đưa cô về với thực tại.
Nước
mắt lăn dài trên má, cô bưng lấy mặt òa khóc.
Đây là
nhà cô, căn nhà đã mất năm mười sáu tuổi. Lúc dọn khỏi đây, cô không dám nghĩ
lại có ngày mình có thể quay về. Càng không ngờ rằng cách bài trí trong nhà đều
không thay đổi, tựa như mới hôm qua thôi cô vẫn còn sống ở đây.
“Gia
đình mua lại nhà em không ở đây mà di cư sang nước ngoài, nên căn nhà vẫn
nguyên vẹn như xưa. Anh dò hỏi được địa chỉ của họ nên đã quyết định liên hệ để
mua lại. Mọi thứ ở đây đều chưa có gì thay đổi, coi như anh tự ý một lần, Dĩ
Mạch, em có thích không?”.
Cô im
lặng, chỉ nhìn anh, gật đầu lia lịa.
Sao lại
không thích cho được? Đây là nhà cô, là căn nhà trong mơ mà cô luôn khao khát
trở về. Anh dành bao tâm huyết chỉ để đổi lấy nụ cười hạnh phúc của cô. Có
người tặng món quà sinh nhật đặc biệt như vậy, sao cô có thể không quý được cơ
chứ? Xa xa, đàn bồ câu bay xuyên qua mây mù, đậu trên mái hiên. Cô bỗng thấy
mình như con chim lẻ bầy về muộn, dù có đi đến nơi đâu cũng sẽ quay về nhà.
“Dĩ
Mạch”. Lục Thiều Trì bỗng kéo cô lại, ánh mắt thâm trầm mãnh liệt. Anh nắm tay
cô, nhìn cô, nhẹ nhàng quỳ một chân xuống, “Dĩ Mạch, nhận lời lấy anh nhé, đây
chính là ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta”.
Anh xòe
tay ra, giữa lòng bàn tay là một chiếc nhẫn nước ngọt. Nước mắt như những hạt
ngọc trai thi nhau rơi xuống, cô ra sức quệt nước mắt, nhưng lau thế nào cũng
không được. Hạnh phúc đột ngột khiến cô phút chốc không nói nên lời, cô chỉ
nhìn anh, thoắt cười thoắt khóc.
“Nhận
lời đi! Nhận lời đi! Nhận lời đi!”.
Bỗng có
tiếng cổ vũ vọng lên từ dưới gác, Dĩ Mạch vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đó là các
cô các bác hàng xóm cũ của cô. Họ nhô đầu ra khỏi ban công đồng thanh hô vang,
cô không nén nổi, phì cười.
Dĩ
Mạch, các bác các cô chú đã nhìn cháu lớn lên, hiếm có người không chê nơi
nghèo khổ của chúng ta, chịu ở đây với cháu như chàng trai này đâu. Thế này còn
yên tâm hơn ở nhà cao cửa rộng đấy”, một bác hàng xóm nói với sang. Thiều Trì
nháy mắt với cô, Dĩ Mạch ngượng ngùng đấm nhẹ anh một cái.
“Anh
nghĩ kỹ đi, đốc tờ Lù, đã sống ở đây là phải sống cả đời đấy nhé”. Dĩ Mạch vừa
lau nước mắt vừa nói.
Thiều
Trì lặng người, đến khi hiểu ra hàm ý trong lời nói của cô, anh lập tức đứng
bật dậy, ôm chặt cô vào lòng. Anh chưa từng cảm kích như lúc này, cảm kích lời
hứa của Dĩ Mạch. Pháo hoa đêm Giáng sinh rực sáng trời cao, anh ôm cô ngẩng đầu
nhìn lên trời, những bông hoa khổng lồ đó tựa như được dành riêng cho họ, lộng
lẫy diễm lệ.
Cô
kiễng chân, chủ động hôn anh. Không cần nghĩ gì nữa, anh chính là người mà cô
đã chờ đợi suốt đời này.
Trong
lòng nở hoa, cô ôm chặt lấy anh. Anh cũng nồng nhiệt đáp lại, nụ hôn dài chìm
trong tiếng pháo nổ. Thêm một chút khát khao khiến tình yêu tựa như cà phê có
thêm đường viên, đậm đà hương vị. Cô đê mê, hối hả trong niềm hạnh phúc tràn
đầy trong tim. Cô chỉ muốn đốt cháy mình đến cùng kiệt để đáp lại tình yêu nồng
hậu này.
Cô mặc
anh đặt cô lên bàn, lên sofa, lên giường... họ khát khao nhau, thèm muốn nhau.
Thời gian xa cách vừa qua khiến nhớ nhung càng sâu đậm, nếu không do dự không
tranh đấu, làm sao biết người kia quan trọng như thế nào đâu? Thiều Trì hôn cô
điên cuồng, anh yêu cô, chỉ muốn giấu cô đi làm bảo vật. Nỗi khát khao khiến
anh gần như ngạt thở.
Trong
tiếng chuông đồng hồ báo nửa đêm, cô bỗng đẩy anh ra, qua ánh trăng, đôi mắt cô
sáng lấp lánh như những vì sao.
“Năm
mới rồi”. Cô khe khẽ thở, dưới ánh nhìn cháy bỏng của anh, cô thấy ngượng
ngùng.
“Ước
một điều đi, Dĩ Mạch”. Anh thì thầm bên tai cô.
“Ước
bền lâu mãi mãi, ước bền lâu mãi mãi, ước bền lâu mãi mãi...”.
Tam Mao
ước mười hai điều trong tiếng chuông trừ tịch, câu nào cũng là “ước bền lâu mãi
mãi”, nhưng Jose cuối cùng vẫn rời bỏ bà đấy thôi(20). Dĩ Mạch
không biết mình còn sống được bao lâu nữa, cô hy vọng giây phút này dừng lại
mãi mãi để cô có thể ở bên anh, đi đến tận cùng vũ trụ.
“Chúng
ta nhất định sẽ bền lâu mãi mãi”. Anh nhận ra nỗi lo âu của cô, khe khẽ an ủi
cô. Trong thời khắc tiếng chuông cuối cùng vang lên, anh hòa quyện vào cơ thể
cô. Đó là An Dĩ Mạch của anh, là người mà anh được trao tặng, cũng là người anh
phải bảo vệ.
Kết
thúc cả rồi, quên hết đi thôi. Thề non hẹn biển chỉ là tuổi trẻ dại khờ. Phong
hoa tuyết nguyệt chỉ là hoa ẩn trong gương, trăng nơi đáy nước. Nâng đỡ cho
nhau, quả thật... chẳng bằng những ngày tháng chúng ta đều tự do nhìn thế giới.
Kim Eun
Chae xảy ra chuyện rồi! Khi biết tin này, Dĩ Mạch đang thu dọn hành lý. Cô phải
theo Thiều Trì đi New York mổ tim, dù cơ hội sống của cô không quá ba phần
mười.
Không
ngờ Kim Eun Chae lại rơi vào kết cục này, quãng đời làm gái nhảy của cô ta
trước kia bị đăng lên trang nh