
y ngủ với bao nhiêu người thế không sợ dính
bệnh à? Mày có biết ngượng không? Mày dựa vào đâu mà bắt nạt chị Eun Chae? Mày
bị đuổi việc là đáng đời, bọn tao sẽ kêu gọi tẩy chay trò chơi mày thiết kế.
Mày nghe rõ chưa?”.
Dĩ Mạch
đưa điện thoại ra xa một chút, nghe giọng thì kẻ đang chửi mắng này chắc còn là
học sinh.
“Trò
chơi chị thiết kế do chị Eun Chae của nhóc làm đại diện, nhóc chơi hay không
thì tùy. Còn nữa, số người chị ngủ cũng không nhiều bằng chị Eun Chae của nhóc
đâu”. Nói xong câu này, Dĩ Mạch cúp máy đánh bộp. Lúc nghe thấy những lời của Giang
Quý Nhân ở bệnh viện, cô đã biết Kim Eun Chae sẽ ra tay với mình. Nhưng cô
không ngờ, cô ta lại khai thác thông tin cá nhân của cô, lợi dụng đám fan đầu
óc còn non nớt tấn công cô.
Tít tít
tít... Dĩ Mạch vừa đăng nhập QQ thì có một loạt âm thanh ngắn liên tục réo lên
gấp gáp, Dĩ Mạch ôm ngực, không biết tại sao, cứ mỗi lần nghe thấy âm thanh như
thế, tim cô lại thắt lại, tựa như bị thứ gì đó siết chặt. Cô tắt loa. Sao lại
có triệu chứng lên cơn thế này?
Hộp tin
nhắn toàn đề nghị add nick, Dĩ Mạch chau mày, cô được yêu thích như vậy từ lúc
nào?
“An
Dĩ Mạch, thứ con gái như mày không có kết cục tốt đâu”.
“Đồ
chết dẫm, An Dĩ Mạch mày sống trên đời đúng là làm ô nhiễm không khí!”.
Câu nào
câu nấy đều toát lên nỗi căm hận cay nghiệt, khỏi phải nghĩ cũng biết đó là do
topic lộ thông tin đó gây ra. Xem ra chuyến đi Hoàng Sơn lần này, Kim Eun Chae
đã hận cô đến tận xương tủy rồi.
Bị
chuyện này tác động, Dĩ Mạch không có bụng dạ nào viết phương án cho trò chơi
nữa. Cô tắt máy tính, nghỉ làm sớm.
Vừa ra
khỏi công ty, một vật màu đen lao thẳng vào mặt cô. “Bốp!”. Dĩ Mạch thấy đau
nhói, chất dịch ấm nóng chảy xuống trán, cô đưa tay lau, hóa ra là máu.
“Đồ vô
liêm sỉ, đánh chết ả đi!”.
“Dám
bắt nạt Eun Chae, chết cũng không yên!”.
Dĩ Mạch
nhìn đứa học sinh vừa dùng giày cao gót ném cô, bộ dạng hung hãn tựa như cô là
kẻ thù giết cha của nó vậy. Đám fan điên cuồng đó bao vây công ty cô, khu công
nghệ cao ở nơi hẻo lánh như Trương Giang này lần đầu tiên náo nhiệt như vậy. Dĩ
Mạch nghĩ bụng trong tình cảnh này cô không thể mất cảnh giác. Bọn trẻ này đều
đang nóng giận, ngộ nhỡ chúng ra tay thật thì không thể nói đạo lý được nữa.
Bim bim
bim... tiếng còi xe liên tục vọng đến từ xa, một chiếc Porsche màu đen lao vào
giữa đám trẻ. Đám fan lập tức dạt sang một bên. Dĩ Mạch còn chưa hiểu xảy ra
chuyện gì, Lục Thiều Trì đã kéo cô vào xe. Đến khi đám fan định thần lại thì
anh đã nhanh chóng bẻ lái, bỏ xa chúng phía sau rồi.
“Anh...
sao biết mà đón em?”. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô vẫn còn thấy hãi.
“Anh không
đến thì em có thể gặp chuyện thật đấy. Em bảo nhà anh xa cơ quan, nhất định đòi
ra ngoài thuê nhà ở, anh không ngăn em. Nhưng sao lại không nghe điện thoại của
anh?”.
“Em...
xin lỗi”. Từ khi ở Hoàng Sơn về, Dĩ Mạch thấy không thể đối mặt với Thiều Trì.
Mỗi lần ở bên Thiều Trì, cô thấy mình có lỗi với Mộ Hàn. Cô không biết phải
giải thích thế nào, trong lòng cắn rứt khiến cô tránh né anh suốt.
“Thôi
được rồi, em làm việc bận anh biết, không cần xin lỗi anh. Đêm nay là đêm Bình
an, cũng là sinh nhật em, anh có quà tặng em”.
“Quà?”.
Sinh nhật này cũng thật là đặc biệt, bao nhiêu chuyện xảy ra khiến cô bận đến
quên mất.
“Đến
bệnh viện cầm máu trước đã, em không phải lo đám gây rối đó, việc này để anh xử
lý”. Thiều Trì luôn có thể bình tĩnh xử lý mọi việc, lời của anh luôn khiến cô
yên tâm. Chỉ cần giao tất cả cho anh, cô có thể yên tâm không phải lo lắng.
...
Cũng
không rõ Thiều Trì dùng cách nào mà đám crazy fan đó quả nhiên không quấy phá
họ nữa.
Thiều
Trì không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, chầm chậm bước trên con đường
Quốc Quyền. Đi qua những con đường quen thuộc của ngày xưa cũ, Dĩ Mạch bỗng
muốn quay đầu bỏ chạy. Thiều Trì biết ý kéo cô lại, Dĩ Mạch đành cúi đầu đi
theo anh, cô không biết tại sao anh lại đưa cô đến đây, nhưng mỗi lần bước qua
con đường này, cô thường thấy nhớ nhung và hẫng hụt cùng dâng lên.
“Thiều
Trì, chúng mình về nhé?”.
“Anh
nói rồi, anh có quà cho em. Theo anh”.
Anh kéo
cô đến dưới tán cây hòe. Trong giây lát cô thấy như ký ức ùa về, tựa như vừa
bước chân vào vòng xoáy thời gian. Không còn né tránh và sợ hãi, cô bước nhanh
về nơi cuối phố, tay lướt qua những bức tường đầy rêu loang lổ, tựa như chạm
vào nửa cuộc đời đã qua. Trên từng bậc cầu thang cũ nát, ánh mặt trời ngoài cửa
sổ rọi vào những bức tường lở lói, từ đây cô có thể ngửi thấy mùi tay vịn cầu
thang đã tróc sơn, cái mùi gỉ sắt quen thuộc đó. Dĩ Mạch men theo cầu thang, rẽ
phải, rẽ trái. Lối đi này cô thuộc như lòng bàn tay, cho dù là nửa đêm, cô cũng
có thể dễ dàng nhận rõ từng ngọn cỏ, từng thớ gỗ nơi đây.
“Đếm
hết sáu mươi tư bậc là đến cửa nhà rồi”. Dĩ Mạch lẩm bẩm đếm sáu mươi tư bậc
thang, cô nhìn cánh cửa chống trộm màu cà phê trước mắt, run rẩy đẩy cửa bước
vào. Ở bên khung cửa vẫn dán bức ảnh chụp cô hồi nhỏ, trên tường phòng khách
vẫn chi chít nét chữ nguệch ngoạ