The Soda Pop
Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322244

Bình chọn: 8.00/10/224 lượt.

đi về phía cha, cầm lấy con dao nhỏ, sau đó lại quay đầu hướng về phía Harry.

Harry đáng

thương, tiến đến bên chân nó, kêu oẳng oẳng. Trên khóe miệng trên lưng

đều là máu, chân cũng khập khiễng tuy rằng ngay cả đứng cũng không chắc, nhưng cái đuôi vẫn ngoe nguẩy, mừng rỡ với nó như cũ.

Nó ngồi xổm xuống, ôm lấy cổ khỏe mạnh của Harry. Mà Harry dùng cái đầu lông xù, cọ sát hai má nó, tin tưởng dựa sát vào nó.

Nước mắt, lại rơi trên hai má nó.

Harry, bạn

tốt của nó. Bạn tốt duy nhất, tốt nhất của nó…… Nó đem mặt vùi vào

trong bộ lông ấm áp kia, sau đó nắm chặt con dao nhỏ, dùng sức cắm vào

bên xương sườn giữa trái tim Harry. Harry nức nở một tiếng, thân thể

khổng lồ, đổ ngào ở trong lòng nó, trái tim đập một tiếng lại một tiếng, sau đó thì vĩnh viễn ngừng lại.

Những giọt máu nóng bỏng chảy đầy hai tay nó, giọng nói của cha nó, lại vang lên.

“Mày xem, bởi vì mày mềm lòng, cho nên nó mới phải chịu mấy côn kia. Từ bi

và mềm lòng, chính là tăng thêm thống khổ lẫn nhau, mày là người phải kế thừa giang sơn. Bạn bè, đối với mày mà nói là không cần thiết.” Cha dùng giọng nói lạnh như băng, gằn từng tiếng nói với nó.

“Mày không cần bạn bè.”

Xe ngừng.

Hắc Trọng Minh tỉnh lại, nhìn thấy căn nhà lớn mà hắn đã rất quen thuộc.

Có như vậy

trong nháy mắt, hắn còn tưởng bản thân vẫn đang trong mộng, mà lúc đó

cha hắn vẫn còn sống, tuổi hắn còn rất nhỏ, tay đã được rửa sạch sẽ, đổi quần áo mới, chờ để cùng cha đi tham gia một yến hội.

Nhưng lão Trương đã đi tới, thay hắn mở cửa xe ra.

Hắn rất

nhanh tỉnh lại từ trong luồng kí ức, đứng dậy xuống xe. Lão Trương đã

già đi, Chu Ngũ đã chết lâu ngày, mà cha cũng mất mười năm rồi.

Hắn cũng đã không còn là đứa trẻ, trẻ người non dạ năm đó, chỉ có thể mặc cho người khác khống chế.

Xuyên qua

bữa tiệc xa hoa ở Tiền Luyện kia, thấy chồng quà cao như núi kia, khóe

hắn miệng nhếch lên tự giễu, nửa điểm cũng không muốn xem xét chúng,

nhưng khi lão Trương thay hắn cởi áo khoát, hắn mở miệng hỏi:

“Mẫu Đơn đâu?”

“Tiểu thư ở trong phòng khách.”

“Gọi người đem này tất cả những thứ này thu lại, đừng chất đống ở trong này thật chướng mắt.” Hắn vừa nói, vừa cởi cái bao tay da, giao cho lão Trương, sau đó đi nhanh đến Hậu Luyện.

Xuyên qua sân, sau đó đi qua đống quà, bước lên lầu hai.

Trong phòng, không có một bóng người.

Hắn xoa đôi lông mày rậm, lui đi ra, sau đó thấy hành lang, nơi cánh cửa luôn đóng chặt lộ ra một đường ánh sáng nhạt.

Đó là phòng mẹ hắn.

Mỗi cuối

tuần, người hầu sẽ đến quét dọn, làm cho phòng đó luôn sạch sẽ. Từ sau

khi mẹ hắn qua đời, hắn đã thật lâu không đi vào đó.

Cánh cửa kia, không nên mở ra.

Hắn đi lên phía trước, khi đi vào cạnh cửa, lại thấy Mẫu Đơn đứng ở trước bàn học, đang lật xem một quyển sách xưa.

“Em không nên tới nơi này.” Tiếng hắn từ phía sau truyền đến, dọa Mẫu Đơn nhảy dựng, nàng ngẩng đầu lên,

thấy Hắc Trọng Minh đã đi vào trong phòng, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng y hệt như trên bức tranh.

Cho nên, bức tranh kia, là vẽ sau khi Harry bị giết sao?

Nàng nghĩ lung tung, căng thẳng nghĩ cách giải thích, hắn dần dần đến gần, mới miễn cưỡng lấy một cái lý do.

“Cửa mở sẵn.” Nàng cố gắng tỉnh táo lại, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy.

“Cửa sổ cũng mở sẵn, tuyết rơi, vì thế em nghĩ nên đóng lại.”

“Những chuyện như thế này, người hầu sẽ làm.” Hắn đi đến bên cạnh bàn, mở miệng.

“Em biết.” Nàng lại hít một hơi, khống chế tim đập như điên, lau đi khóe mắt ướt át.

“Em chỉ thuận tay thôi.” Hắc Trọng Minh không nói gì, con ngươi đen thâm u, đang nhìn trên bàn, cuốn nhật kí mở sẵn, ánh sáng trong đôi mắt phút chốc tối sầm lại.

Mẫu Đơn từ

tầm mắt của hắn, nhìn nhật kí trên bàn, tim dường như muốn ngừng đập.

Hắn xuất hiện rất đột ngột, nàng hoàn toàn không có cơ hội đem nhật kí

trả về chỗ cũ.

Lúc này, nhật kí của Cung Thanh Hà, vẫn như cũ mở ở trang xảy ra chuyện đáng sợ ngày đó.

Mẫu Đơn

không thể tưởng tượng, đó là hạng đàn ông kiểu gì, sao lại có thể đối

với chính đứa con của mình làm ra chuyện như vậy. Cha hắn sau đó, còn

gọi người đem con chó kia làm thành tiêu bản, chỉ vì nhắc nhở hắn, không được có lòng dạ đàn bà.

Trong lúc này, lặng im bao phủ lấy hai người.

Hồi lâu sau, Hắc Trọng Minh mới đưa tay, thu về cuốn nhật kí kia.

Hắn xoay người, nhìn sắc mặt tái nhợt Mẫu Đơn, từ từ nói:

“Em không cần biết việc này.” Nói xong, hắn cầm tay nàng, mang nàng rời khỏi căn phòng lịch sự tao nhã xinh đẹp này.

Mẫu Đơn

không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bị hắn dẫn đi, theo phía sau hắn, đi theo bước chân hắn, bước xuống cầu thang. Đi qua phòng khách, nàng

thấy rất nhiều gói quà được gói tinh xảo.

“Đây là cái gì?” Nàng hỏi, thật ra cũng không muốn biết, chính là muốn phá đi sự im lặng của hai người trong lúc đó.

“Quà.” Hắc Trọng Minh trả lời rất đơn giản.

“Quà sinh nhật của tôi.” A, đúng rồi!

Hôm nay, là sinh nhật hắn.

Mẫu Đơn

nghĩ, quái, theo lý mà nói, sinh nhật Hắc Trọng Minh phải là ngày quan

trọng nhất trong giới xã giao Thượng Hải mới đúng. Khẳng định có rất

nhiều người, phải mời riê