
ng đầu bếp nổi tiếng, mở bữa tiệc lớn, rồi
hướng hắn chúc mừng sinh nhật mới đúng.
Thế nhưng, lúc này, hắn chẳng những không ở tiệc rượu xã giao xa hoa kia, ngược lại còn về sớm hôn so với ngày thường.
“Vậy sao anh lại về sớm thế?” Nàng bật lên câu hỏi.
Hắc Trọng
Minh không có trả lời, mà chỉ quay đầu, có chút đăm chiêu, nhìn nàng
thật sâu liếc mắt một cái, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười.
Nụ cười kia, làm cho trái tim Mẫu Đơn, lại một lần nữa trở nên hỗn loạn. Từ đôi mắt
đen kia nàng nhìn ra được dục vọng cùng với tình cảm ấm áp.
Đây không
phải là điều nàng nên thấy. Nàng chỉ cần biết, hắn là người tàn nhẫn, vô tình, không từ thủ đoạn, là người đàn ông không có tâm.
Mình không cần biết việc này.
Đúng vậy,
điều nàng không cần biết nhất thì cũng đã biết, bề ngoài tà ác của hắn
đã che dấu tất cả mọi thứ. Mẫu Đơn cắn môi, nhìn chăm chú vào bóng dáng
cao lớn trước mắt, tâm tư rối loạn.
Đã quá muộn.
Nàng đã biết quá nhiều chuyện mà nàng không nên biết.
Ngày lại ngày trôi qua.
Trong nháy mắt, mùa đông cũng sắp tới.
Trong khoảng thời gian này, Hắc Trọng Minh luôn ở trong tình trạng trời còn chưa
sáng đã rời đi phòng ngủ chính, sau đó nửa đêm mới quay trở về.
Nhưng cho dù hắn trở về lúc nào, cũng luôn dùng cách nóng bỏng nhất, đem Mẫu Đơn đang trong giấc ngủ say tỉnh lại.
Có vài lần, ở trong lúc nửa tỉnh nửa mê, khí ý chí của nàng không đựợc thanh tỉnh,
nàng sẽ không tự giác mà hưởng ứng nụ hôn của hắn, âu yếm của hắn, nhưng mỗi khi tình cảm mãnh liệt qua đi, nàng đều vì thế mà cảm thấy phẫn nộ
và xấu hổ.
Nàng luôn
nghĩ, trải qua nhiều lần hoan ái yêu đương kiểu này, nàng đã sớm nên
quen kỹ thuật quá mức cao minh tinh xảo của hắn, nhiệt tình cùng dục
vọng này, đã sớm biến mất mới đúng.
Nàng đã sớm
quen thuộc thân thể hắn, cũng quen thuộc hương vị của hắn, thậm chí là
tiếng bước chân của hắn. Đôi khi, hắn còn chưa vào cửa, nàng cũng đã cảm giác được hắn.
Mẫu Đơn
dường như bị đánh thức, từ trong giấc ngủ tỉnh lại, biết Hắc Trọng Minh
đã trở về, đi qua cửa lớn, xuyên qua hành lang thật dài, trở lại phòng
ngủ chính, đi tới chiếc giường mà nàng đang nằm.
Nàng hẳn là đã quen với các hành động của hắn .
Nhưng mỗi khi hắn vuốt ve nàng, mỗi khi hắn hôn nàng, nàng luôn nhịn không được rơi vào run rẩy.
Hết đêm này
đến đêm khác nồng nhiệt đam mê, hắn cũng hết lần này đến lần khác triền miên cùng nàng, ép nàng không cam lòng cũng phải thần phục, cùng với
phản ứng không thể khống chế.
Nàng từng nghĩ muốn kháng cự hắn, lại càng lúc càng sợ hãi, phản ứng của mình đối với hắn.
Đặc biệt, Hắc Trọng Minh cũng không phải lúc nào cũng áp đặt như thế.
Đôi khi, nửa đêm khi nàng tỉnh dậy, sẽ phát hiện hắn đang từ phía sau dịu dàng ôm
lấy nàng, bàn tay to dày rộng ngăm đen, nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng. Nàng có thể cảm giác được, tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, xuyên thấu qua
lồng ngực ấm áp của hắn tới chiếc lưng trần của nàng, khiến lòng của
nàng xao động.
Tinh lực của Hắc Trọng Minh chỉ có thể dung hai từ “tràn đầy” để hình dung.
Mà nàng,
không biết có phải nguyên do bởi vì thân thể vừa mới hồi phục, thể lực
còn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ mà thường xuyên cảm thấy mệt mỏi,
thậm chí ngửi thấy mùi thức ăn, liền buồn nôn.
Ngày bác sĩ Hoàng đến tái khám, mặc dù tuyết ngừng rơi, nhưng chúng vẫn chất đống cao đến vài tấc.
Mẫu Đơn
hoang mang nói cho bác sĩ Hoàng, tình trạng của bản thân mấy ngày nay
luôn cảm thấy buồn ngủ, cùng với cảm giác cơ thể không khoẻ, trên mặt
bác sĩ Hoàng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông đầu tiên là sửng sốt, lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó trầm mặc, nhìn nàng chăm chú trong chốc lát, mới nghiêm túc hỏi:
“Mẫu Đơn tiểu thư, xin mạo muội hỏi một chút, lần kinh nguyệt cuối cùng của cô là khi nào?” Kinh nguyệt?
Bị hỏi như vậy, Mẫu Đơn mới rõ ra, kinh nguyệt của mình đã hai tháng không có tới .
Cả người
nàng cứng đờ, chỉ cảm thấy bản thân như đột nhiên bị đẩy mạnh xuống sông Hoàng Phổ, lạnh quá, ngay cả tâm cũng đều run rẩy.
Từ truớc tới giờ, nàng không hề nghĩ tới, bản thân không khoẻ, bởi vì nàng đã có.. có –
“Không, không thể nào, ông nhầm rồi .” Nàng không có trả lời vấn đề của bác sĩ Hoàng, mà là liên tục lắc đầu, vội vàng phủ định kết quả ông sắp suy luận ra.
Bác sĩ Hoàng nhìn nàng, giọng nói đều đều, nhưng cũng rất kiên định.
“Mẫu Đơn tiểu thư, theo như cô miêu tả, cảm giác buồn nôn, những món thích
ăn cũng khác trước, hay mệt mỏi, đều là dấu hiệu mang thai. Hơn nữa, nếu kinh nguyệt của cô đã lâu không có tới, như vậy chúng ta cần phải xem
xét đến khả năng, có thể cô đã mang thai.” Không có khả năng, nàng không có khả năng mang thai, nàng luôn tự bảo vệ mà!
“Tôi không có khả năng mang thai.” Nàng lo lắng mãi phủ nhận, mắt mở to kinh hoảng.
“Tôi chỉ là quá mệt mỏi .” Nhất định là như vậy!
Nghe nàng khẳng định được như thế, Bác sĩ Hoàng bình tĩnh đích nhẹ giọng nói: “Mẫu Đơn tiểu thư, cô và tiên sinh đều người trưởng thành khỏe mạnh, tôi nghĩ, mang thai là chuyện rất bình thường.”
“Nhưng mà. . . . . . tôi, tôi đều dùng biện pháp ngừa thai. . . . .