
ết lần này đến lần khác nàng
nắm những bông tuyết trắng lạnh như băng thả vào bồn
Không sao đâu! Không sao đâu!
Rất nhanh
trong bồn tắm lớn đều là nước, và tuyết trắng, nước trở nên lạnh như đến thấu xương. Có một ít tuyết trắng chưa hòa tan, đang đóng thành khối ở
trong đó.
Nàng tự nói
với bản thân, làm như vậy là tốt nhất. Nàng chỉ tắm nước lạnh mà thôi,
tất cả những chuyện này, chỉ là một cơn ác mộng.
Hai tay của
nàng đã bị tuyết lạnh làm đỏ lên, mà nước trong bồn tắm lớn cũng lạnh
như băng. Nàng từ từ cởi quần áo, nhìn thấy cục tuyết kia, lại âm thầm
nói với bản thân.
Đây chỉ là cơn ác mộng.
Nhưng nước mắt nóng bỏng dường như lại muốn rơi ra từ khóe mắt.
Chỉ là tắm rửa một chút mà thôi.
Mẫu Đơn thở
sâu, cố gắng thuyết phục chính mình, chỉ cần nâng chân lên, tiến vào
nước lạnh, sau đó nhịn một chút, mọi chuyện sẽ qua rất nhanh.
Thời gian
trôi qua từng giây từng giây, nàng lại chỉ có thể đứng ở nơi đó, run rẩy nhìn bồn tắm kia. Nàng liên tục hít sâu hết lần này đến lần khác, nhưng cho dù thế nào cũng không thể nhúc nhích.
Nàng không có cách nào nâng chân lên, ngồi vào bồn nước lạnh như băng kia.
Nước mắt
nóng hổi từng đợt rơi xuống hai má của nàng, trời ạ! Nàng không làm
được, nàng không có cách nào cứ như vậy bước vào đó, tàn nhẫn bóp chết
một sinh mệnh.
Mẫu Đơn quỳ
rạp xuống đất, mọi chuyện gần như hỏng hết, run rẩy dùng hai tay vây
quanh bụng mình, nước mắt trong mắt rơi như vỡ đê.
Tại sao?
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Trong khi
nàng rơi nước mắt đầy mặt, quỳ gối trên sàn nhà, ngoài cửa truyền đến
tiếng bước chân. Trong lòng nàng giật mình, hốt hoảng đứng dậy, còn
không kịp đứng vững, liền thấy Hắc Trọng Minh đã đi tới cửa phòng tắm.
“Em đang làm cái gì?”
Con ngươi
đen lợi hại của hắn, trừng mắt nhìn thân thể trần trụi kia của nàng và
bồn tắm đầy tuyết kia. Dường như trong giây phút ấy, hắn đã nhận thấy
được nàng chuẩn bị làm cái gì.
“Em mang thai .” Đó là một lời tuyên bố, chứ không phải là một câu hỏi.
“Em muốn phá thai.” Trên mặt nàng kích động không còn chút máu, chứng tỏ lời hắn nói là sự thật.
Hắc Trọng
Minh không thể tưởng tượng được, cần kiên quyết cỡ nào mới có thể khiến
nàng cố gắng lấy nhiều tuyết như vậy, gần như là nửa bồn tắm lớn.
Nàng thật sự không muốn có đứa nhỏ của hắn? Tình nguyện dùng cách lạnh chết người này, cũng không muốn mang đứa nhỏ của hắn?
Trong khoảnh khắc lúc đó, Hắc Trọng Minh phẫn nộ tới cực hạn.
Sắc mặt hắn xanh mét, đi nhanh lên phía trước. Mẫu Đơn hoảng sợ không tự giác lui phía sau, lại vẫn bị hắn ôm vào hai tay.
“Em hận anh như vậy sao? Thật sự hận anh như vậy sao?” Tròng mắt hắn đỏ bừng, dùng sức loạng choạng ôm nàng. Phẫn nộ rít gào : “Sao em có thể làm như vậy?” Hai tay hắn dùng sức nắm chặt nàng, dường như muốn bẻ gẫy tay nàng.
Mẫu Đơn dùng hết sức, lấy tay đẩy hắn ra, rưng rưng gào thét: “Anh để ý cái gì? Đừng nói với em, anh chưa từng làm cho người phụ nữ khác mang thai, cũng chưa từng ép bọn họ phá thai –”
Hắc Trọng Minh đem nàng đặt trước người, đối diện với khuôn mặt của nàng, tức giận quát: “Con mẹ nó, trừ em ra anh chưa từng làm cho người đàn bà khác mang thai!” Mẫu Đơn hít một hơi, kinh sợ trừng mắt hắn. Ngay trong nháy mắt, nàng hiểu
được một chuyện – là hắn cố ý, hắn cố ý làm cho nàng mang thai!
“Anh. . . . . . Anh đúng là tên vô sỉ!” Nàng nổi trận lôi đình nhấc chân lên, muốn dùng hết sức đạp hắn, lại bị cánh tay hắn ngăn trở, còn thuận tay đem nàng khiêng lên vai, mang ra phòng
tắm.
“Buông! Anh là tên khốn kiếp!” Hắc Trọng Minh đặt nàng ở trên giường, đè nàng lại, ngăn không cho nàng
giãy dụa. Hắn ép hai tay của nàng lên trên đỉnh đầu, dùng bàn tay to
kiềm chế, tay kia thì nắm cằm của nàng.
Trong cặp mắt đen u ám kia, tràn ngập lửa giận, gương mặt anh tuấn bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo .
“Anh là tên khốn kiếp? Vậy em là gì? Em là kẻ nhát gan? Ngay cả bảo vệ đứa
nhỏ của mình cũng không dám? Em có can đảm thay anh đỡ đạn, nhưng lại
không đủ dũng cảm sinh con cho anh sao?” Giọng nói của hắn, đâm thật sâu vào chỗ đau của nàng. Ngược lại càng làm cho nàng không thể nén giận.
“Tôi không phải là cái máy sinh sản, để nối dõi tông đường, anh muốn thì có thể đi tìm người đàn bà khác!” Hắc Trọng Minh cắn răng, nguy hiểm nheo mắt lại.
“Bọn họ không đủ dũng cảm, không biết nên bảo vệ đứa nhỏ của mình như thế
nào. Anh nghĩ em có thể làm được, anh nghĩ em biết nên dạy nó cách nào
để sinh tồn, anh nghĩ em sẽ biết phải làm thế nào để thương nó!” Hắn kích động phẫn nộ trách móc, từng câu từng câu, giống như bình thường, nhưng đánh thật mạnh vào lòng của nàng.
Nước mắt lại tuôn ra, nàng thẹn quá thành giận trừng mắt, ánh mắt dừng lại trên người hắn.
“Anh điên rồi sao? Tôi hận cha của nó như vậy, sao còn có thể thương nó chứ?” Những lời này, giống như một cái roi, hung hăng quất trên người hắn.
Nàng thậm chí có thể cảm giác được hắn cứng ngắc cùng run rẩy.
Hắc Trọng Minh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cuồng loạn phẫn nộ, đầu ngón tay hắn dường như là muốn bóp nát nàng.
Gân xanh hiện rõ lên trên mặ