
ngón cái lại dọc theo đường cong của cơ thể nàng, tiến vào đóa hoa đóng chặt của nàng.
Cảm giác thô ráp, cùng với ấm nóng, đột nhiên mạnh mẽ tiến vào giữa hai chân của
nàng, nàng không thể nhận ra, ấm nóng này rốt cuộc là do ngón tay hắn,
hay là do nước ấm bập bềnh.
Ngón tay tà ác kia, nhẹ nhàng vân vê nhào nặn, làm cho nước trong bồn tắm gợn lên thành từng đợt sóng.
Từng gợn
sóng nhỏ bé nhưng lại mang đến kích thích khó có thể tin, khi từng gợn
sóng tập kích giữa hai chân hồng hào của nàng, giống như vô số nụ hôn
nhỏ, Mẫu Đơn rốt cuộc không chịu được, eo nhỏ cũng rướn lên nghênh đón
bàn tay của hắn, cắn chặt môi đỏ mọng, rốt cuộc không kiềm chế được, khó nhịn run run khẽ rên lên.
“Ưm……”
Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên.
“Cái gì?”
Hắn cố ý hỏi.
“Em nói cái gì?”
Nàng thở hổn hển, lại vẫn trừng mắt hắn.
“Em …. em không nói gì.” Nàng cố gắng không để âm thanh run rẩy kia không thoát ra.
“Phải không?” Hắn hỏi lại, cũng không để ý câu trả lời của nàng, tiếp tục vùi đầu vào
giữa hai chân mềm mại của nàng. Như là nơi trơn bóng có màu sắc tươi đẹp này, vô cùng mê hoặc.
Sắc đỏ từ
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lan dần xuống đến ngực, nàng không có can
đảm để chứng thực, chỗ giữa hai chân hắn đang lau chùi, có phải cũng đỏ
bừng làm cho người ta xấu hổ muốn chết hay không?
Nàng có thể
cảm giác được có một dòng nước ấm nóng từ trong cơ thể chảy ra, khác hẳn với dòng nước ấm trong suốt này, làm cho nàng xấu hổ, lúng túng vùi
người thật sâu vào bồn tắm lớn.
Nàng không
thể khống chế được phản ứng của thân thể, nhưng càng tệ hơn nữa là hắn
vẫn đang vô cùng kiên nhẫn tắm rửa cho nàng, nàng hoàn toàn không cần vệ sinh giữa hai chân, hơn nữa với xúc giác nhạy bén hơn người và một đôi
mắt lợi hại hắn không thể nào không phát hiện đóa hoa của nàng trong lúc này đã ướt át.
Nghĩ đến cái nhìn chăm chú của hắn, nàng càng khó có thể ngăn chặn sự ướt át của
mình, ngón tay thô ráp xẹt qua nơi ẩm ướt giữa hai chân nàng, Hắc Trọng
Minh lại khẽ cười lần nữa, tiếc hận nói:
“Đáng tiếc, em còn đang dưỡng thương.”
Màu đỏ ửng lại một lần nữa lan tràn khắp mặt nàng, nàng nhịn không được mà trừng mắt lên nhìn hắn.
Hắc Trọng Minh nhíu mày, cười như không cười, nhìn thân thể mềm mại vô cùng mê người đang bán nổi trên mặt nước.
“Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì em đâu.” Hắn vẫn còn có chút tiếc hận, bổ sung:
“Sẽ không.”
Sẽ không?
Lửa giận
bùng cháy trong mắt Mẫu Đơn, nàng buồn bực cắn môi, quả thật muốn đứng
lên, hướng tới khuôn mặt tuấn tú kia mà cho một cái tát.
Gã đàn ông khốn kiếp nàng hầu như đã làm hết mọi chuyện rồi, lại còn có thể nói ra những lời này.
May mà lửa
giận đã giúp nàng che dấu những phản ứng kích thích đang dâng lên giữa
hai chân nàng, khi hắn nhẹ nhàng lau chà đôi chân đôi chân xinh xắn
trắng noãn của nàng, thì tất cả những suy nghĩa trong lòng và những ý
niệm trong đầu nàng đều là muốn dùng sức đạp vào khuôn mặt tuấn tú của
hắn.
“Xong rồi.” đang chìm đắm trong nỗi bực tức, giọng nói dịu dàng của hắn chợt vang lên, một lần nữa kéo sự chú ý của nàng trở về.
“Cái gì xong rồi?” Nàng tức giận hỏi.
“Tắm xong rồi.” Hắc Trọng Minh không nghĩ đến việc lấy quần áo cho nàng, chỉ là ôm nang ra
khỏi bồn tắm lớn, sau đó lấy một chiếc khăn tắm khô ráo bao vây lấy thân thể nàng, làm cho một vài giọt nước nước trên da thịt trắng noãn của
nàng rơi xuống dưới.
Nàng cố gắng túm lấy cái khăn tắm lớn.
“Em có thể tự làm được.”
Hắn lại lắc đầu.
“Không, đây cũng là một trong các thú vui của tôi.” Cho nên, nàng chỉ có thể đứng ở trong lòng hắn, để mặc hắn tiêu hao chút ít thời gian, chậm rãi lau khô thân thể nàng.
Nhưng khi
ngón tay của hắn dừng lại ở phía dưới ngực trái nàng, vết thương ấy tuy
rằng đã lành từ lâu, nhưng từ nãy giờ than mình bị ngâm dưới nước cộng
với được chiếc khăn mềm mại xẹt qua làm cho nàng lập tức trở nên cứng
nhắc. Bởi vì đã từng bị tổn thương, nên làn da nơi đó mỏng hơn những chỗ khác, đồng thời cũng mẫn cảm hơn những chỗ khác rất nhiều lần.
Đầu ngón tay của hắn chậm rải ma sát vào vết thương màu đỏ nhạt kia.
“Đau không?” Hắn hỏi với giọng điệu thật bình thản, hai tròng mắt đen sâu thẳm nhìn không ra một chút cảm xúc.
Nàng nhún vai, cố ý tổ vẻ như đó là việc không đáng quan tâm, muốn che dấu nội tâm đang bối rối của mình
“Đó là chuyện xảy ra lâu lắm rồi, em cũng không nhớ rõ.” Khóe miệng Hắc Trọng Minh nhếch lên.
Nàng còn nói dối.
Có lẽ, hắn nên nói cho nàng, nàng thật sự không có sở trường nói dối.
Đôi mắt trong suốt của nàng, giấu không được cảm xúc chân thật.
Nhưng mà, thời cơ còn chưa tới.
Còn chưa tới.
Thân thể to
lớn của hắn ngồi xổm xuống một chút, lấy môi hôn lên vết thương bằng
phẳng bóng loáng của nàng, dung sức hôn mút, thậm chí lúc đó làm đau
nàng mới vừa lòng để thưởng thức kiệt tác của chính mình.
Dấu hôn đỏ
thẫm, bao trùm lên trên màu đỏ nhạt của vết thương, giống như là muốn
lưu lại dấu ấn một lần nữa. Đây là dấu ấn hắn lưu lại cho nàng.
Hành động của hắn và sự im lặng của hắn làm cho Mẫu Đơn đặc biệt lo lắng không yên.
Chẳng lẽ hắn đã phá