
xe phản
chiếu đèn đường mà thành.
Xe trong
nháy mắt tới gần, nàng rõ ràng phát hiện, có người đàn ông nhô đầu ra,
trong tay cầm một khẩu súng lục, mà họng súng ở phía đối diện chĩa vào
lưng của Hắc Trọng Minh.
Nguy hiểm
tới gần, mà hắn cũng không có phát hiện. Hắn không có thấy chiếc xe kia, chuyện này nằm ngoài tầm nhìn của hắn, mà sơ sót nhất thời này, lại tạo cho sát thủ một cơ hội tuyệt vời để ám sát .
Âm thầm bảo vệ hắn, bảo đảm hắn có thể tránh mọi nguy hiểm.
Lời Phu nhân dặn đi dặn lại, hiện lên trong đầu nàng.
Nhưng ngoại
trừ nhiệm vụ phu nhân giaoo, còn có tâm tư nào đó càng khiến nàng vội
vàng, càng sâu trầm, khi nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm, đột nhiên một trận hoảng sợ tập kích đầu nàng, khiến Mẫu Đơn còn không kịp tự hỏi, thân
thể đã có hành động trước.
“Cẩn thận!” Nàng hô to cảnh cáo, chạy về phía trước, khi tiếng súng vang lên, nàng
đã bổ nhào vào trước người Hắc Trọng Minh, đồng thời ngăn cản viên đạn
bắn vào hắn.
Tiếng nổ lớn vang lên quanh quẩn ở trong không khí. Đau nhức khủng khiếp, đồng thời trên vai trái của nàng bị nứt toét ra.
Tất cả mọi
người hoảng hốt, ôm đầu kêu sợ hãi , vội vàng ngồi gập thân mình xuống,
né tránh viên đạn công kích, chỉ sợ chịu vạ lây.
“Có người nổ súng! Nằm úp xuống! Nằm úp xuống!” Mọi người kêu la, hoảng sợ né tránh. Cách đó không xa truyền đến tiếng lốp bánh xe ma sát trên mặt đất đến chói tai, chiếc xe thần bí có rèm
che, sau khi nổ sung xong, liền nhanh chóng tăng tốc mà chạy.
Khi xác định nguy hiểm qua đi, Mẫu Đơn đã đau đến không đứng được .
Đau quá, rất đau .
Nàng cố gắng phải đứng vững, nhưng hai chân yếu đuối, đã không có một chút khí lực
dư thừa nào, thân thể nàng bị trúng đạn, chỉ có thể yếu đuối dựa vào
trong lòng ngực của Hắc Trọng Minh, áo choàng trắng như tuyết, sang
trọng quy’ phái ban đầu đã bị bắn rách ra, trên đó còn dính rất nhiều
bông hoa bằng máu đang không ngừng chảy xuống.
Một đôi tay
mạnh mẽ ôm nàng ngồi xuống. Hơi thở ấm áp phả vào hai gò má lạnh như
băng của nàng. Nàng yếu đuối mở mắt ra, chỉ thấy trong mắt Hắc Trọng
Minh tràn ngập lửa giận, làm cho người ta sợ hãi?
Hắn tháo cà- vạt ra, nhanh chóng trói chặt bả vai của nàng, đè lên miệng vết thương
không ngừng chảy máu kia. Sau đó, hắn không hề lưu tình chút nào, đưa
tay buộc chặt cà- vạt, buộc thật mạnh để ngăn chặn miệng vết thương vì
bảo vệ hắn mà trúng đạn của nàng.
Đau đớn
trong nháy mắt tăng lên gấp bội, nàng khó có thể chịu đựng được, liên
tiếp hít không khí, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Hắc Trọng
Minh không vì như vậy mà buông tay, ngược lại buộc càng thêm chặt. Hắn
thậm chí không có liếc nhìn nàng một cái, liền quay đầu hướng tới Châu
Mãn, thủ hạ của mình, đang đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đuổi tới, lạnh lùng
ra lệnh.
“Gọi điện thoại bảo bác sĩ Hoàng đến nhà. Còn nữa, điều tra xem ai nổ súng,
bắt sống hắn cho tôi, tôi muốn đích thân làm thịt hắn.” Tuyết trắng phía chân trời, thản nhiên bay xuống, dừng ở trên mái tóc đen của hắn.
Giờ phút này trên khuôn mặt tuấn tú kia, từ khi Mẫu Đơn gặp đỡ hắn đến nay, đây là vẻ mặt hung ác nhất.
Hắc Trọng Minh ôm nàng, vội vàng lên xe, quai hàm sít chặt lại. giọng nói hắn cực kì lạnh, ra lệnh với lái xe. “Dùng tốc độ nhanh nhất trở về cho tôi.” Hắc Trọng Minh thịnh nộ ra lệnh, không một ai dám cãi lời. Lái xe kinh hãi, chăm chú giẫm lên chân ga, lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh, ở trong đêm
đen nhanh như điện chớp, gào thét chạy đi.
Vừa mới lên xe, hắn liền vươn tay sờ vào tấm lưng trần trụi của nàng.
Mẫu Đơn quả thật không thể tin được.
Người đàn ông chết tiệt này , chẳng lẽ không có một chút nhân tính sao?
Nàng đã bị
trọng thương, thế mà hắn còn muốn . . . . . . Muốn. . . . . . Tiếng mắng phẫn nộ đã muốn vọt tới bên miệng Mẫu Đơn, nhưng sau lưng nàng bàn tay
thô ráp lại thu trở về, không có tiếp tục làm càn.
“Viên đạn không có bắn xuyên qua, vẫn còn nằm trong cơ thể em.” Hắn trầm giọng nói.
Hóa ra, hắn
chạm vào lưng trần của nàng, chỉ là vì xác nhận vết thương của nàng.
Nàng thở hổn hển một hơi, ngước nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Em biết.” Nàng mở miệng, giọng nói so với trong tưởng tượng của bản thân thì suy yếu hơn.
Hắc Trọng
Minh ôm nàng, để cho nàng ngồi ở trên đùi hắn, bàn tay to từ đầu tới
cuối chỉ ép chặt vết đạn nàng trên vai, nhưng máu tươi vẫn không ngừng
chảy thấm ướt cà- vạt, máu đỏ dính đầy người hắn, khiến bàn tay hắn vừa
ẩm ướt lại vừa trơn trượt.
“Tôi nghĩ người bình thường thấy viên đạn, đều biết tránh xa một chút.” Hắn nhếch đôi lông mày rậm, trừng mắt người con gái bé nhỏ trong lồng ngực nói, giọng nói nghiêm khắc giống như là quở trách.
Miệng của nam nhân này, vĩnh viễn không phun ra được lời tốt đẹp.
Mẫu Đơn mặc
kệ, đau đớn quá độ cùng với lượng máu chảy ra không ít, làm cho nàng
càng lúc càng suy yếu. Nàng nhắm hai mắt lại, cảm thấy được thế giới,
như đang xoay tròn, hơn nữa càng xoay tròn, nàng càng lóa mắt.
Đáng giận, lạnh quá!
Rốt cuộc nàng đến đây để làm cái gì?
Mẫu Đơn bắt buộc bản thân tự hỏi, đem sự chú ý từ miệng vết thương đang đau đớn k